Ác quỷ là em
Chương 35
- ý ý cô là gì chứ, tại sao cô ấy chết được - hắn tức giận bóp chặt hai vai của cô y tá , vẻ mặt tức giận
- Cô à, cô nói rõ đi, làm ơn - hắn hét lên
- Tim...tim cô ấy không còn....đập... Cũng không thấy mạch.....cô ấy ngừng thở rồi...
Từng lời từng chữ cô y tế nói khiến hắn lặng người , hắn thả lỏng tay buông cô y tế ra và ném đồ đạc trên bàn, bỗng nhiên.....những giọt nước mắt của hắn rơi, rơi trong vô thức, hắn tới gần nó, nắm lấy cánh tay lạnh lẽo kia, hắn càng mất bình tĩnh hơn, hắn lay mạnh nó, hắn xác nhận tim nó ngừng đập và ngừng thở, hắn hét lên giận giữ, khiến cô y tế hốt hoảng chạy mất
- Hạ Băng, Hạ Băng tỉnh dậy đi
- Cô ra đi vậy sao
- Đừng đùa nữa dậy đi, hạ băng
- Nè, cô kia dậy đi đừng ngủ nữa
- cô dậy mà đánh mà chửi tôi đi hạ băng
- Này, này , này
Hắn lay nó, gọi nó, gào thét lên, hắn tuyệt vọng, cảm giác như 10 năm trước nó mất hạ băng, hắn không ngừng la hét thảm thiết, hắn khong muốn mất nó, hắn muốn nó quay lại, hắn muốn nó đừng ra đi, hắn khóc, hắn khóc rất to, hắn đau, hắn đau cực kì, trái tim như bị cào xé trăm mảnh, nó không thee, không thể nào
- Im đi tên khốn - giọng nó yếu ớt , hắn im bặt ngước nhìn nó, cái khuôn mặt cao ngạo kia của nó đang mở mắt, đang nói chuyện với hắn, nó đang chửi hắn kìa nhưng sao hắn lại vui, nhưng chợt nhận ra tại sao nó lại nói? Nó đã chết? Tim ngừng đập? Không còn thở? Hắn trợn mắt nhìn nó
- Băng, băng à cậu không sao chứ
- Em làm sai vậy, băng
- Chị ơi hicc em lo lắm đấy, thiên ân ( hắn) gọi điện làm bọn em lo phát sốt ra đấy
Cả bọn kéo tới, hắn hốt hoảng , sợ hải nhìn nó, hắn ùa chạy ra khỏi phòng y tế
- Đúng rồi cảm ơn Thiên Â-- nhỏ vừa nói vừa nhìn ra sau
- Ủa cậu ta đâu rồi - Anh hỏi
- chắc đi đâu đó tí cậu ta về, lo cho chị Băng đã - cậu nói
Anh mau chóng đưa một lọ trắng đựng thuốc cho nó uống, uống xong nằm một lúc thì nó đứng dậy đội mũ đeo kính và khẩu trang
- Sao vậy cậu nghĩ đi băng - nhỏ lo lắng
- Em nằm nghĩ thêm đi băng,.
- đúng đấy , chị nghe theo đi, sắc mặt chị đang không tốt nằm nghĩ chút đi, hay em đưa chị về nhà nhé
Nó nhíu mày, cảm thấy hơi phiền, nó không cần quan tâm, sự quan tâm này khiến nó nghĩ đến sự giả tạo của Lý Hạ khi còn đang trong vai trò mẹ ruột của nó, sự quan tâm thật giả tạo
- Các người....quên tôi là ai rồi sao? Làm ơn đi! Các người biến khuất mắt tôi đi, được chứ! - nó thờ ơ, vô cảm, nó nói giọng lạnh lẽo , khác hẳn nó thường ngày
- Nhưng...nhưng..
Nó bỏ mặc, cứ thế mà bước ra khỏi phòng tế
" Rầm " một bóng người bị nó ném đập người vào tường, nó bóp miệng người này và nói
- Tố Thanh Hà! Cô đừng làm dơ bẩn mắt tôi được chứ ! Nghe lén hoài cũng không phải chuyện hay đâu
- Tôi tôi chỉ vô tình đi đi qua đó thôi - Thanh Hà ngập ngừng
- Tôi biết, biết chứ, hãy nó với người ra lệnh cô theo dõi bọn tôi rằng " Hãy cẩn thận " - nó nói rồi buông cô ta ra, cô ta sợ hãi chạy mất, nó tới vòi nước, rửa sạch cả kí phấn bám trên tay .
Nó rải bước, từng bước đầu lên sân thượng, sau khi uống thuốc anh đưa nó có vẻ đã đỡ hơn.
- Hoá ra anh ở đây cơ à - nó tiến gần lại chỗ hắn, hắn im lặng
- Cậu lơ tôi sao? Nực cười
- Cô... Cô.. - hắn quay mặt lại nhìn nó
- Tôi thì sao?
- CÔ LÀ AI! LÀ AI ! TẠI SAO LẠI NHƯ THẾ HẢ - hắn hét lên
- Hôm nay trời đẹp nhỉ - nó chẳng để ý hắn mà nhìn lên trời
- Tôi đang hỏi cô đấy, trả lời mau - hắn bóp chặt vai nó
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
108 chương
17 chương
9 chương
27 chương