Trầm Ngạn Khanh không hề ngủ, chẳng qua hắn cần chút thời gian để bình tĩnh đè nén kích động trong lòng. Hắn nhìn dung nhan cô gái đang ngủ trong lòng, tim tràn đầy cảm kích, cảm tạ ông trời đã đưa nàng về bên cạnh hắn. Hắn vốn nghĩ ngày đó rất xa, chỉ là hi vọng cuối cùng của kiếp này. Sau khi trọng sinh, hắn tỉnh dậy trong hối hận, hối hận vì sao mình lại cố ép nàng cúi đầu. Loại dằn vặt này khiến hắn thực khó mà nuốt trôi, ngủ cũng không yên ổn, hắn khẩn cấp muốn biết nàng sống thế nào, cho nên hắn không để ý thân thể có thể vỡ nát bất cứ lúc nào của mình, lén xuống núi. Mấy ngày ở lại kinh thành, ngày ngày đều nhìn thấy nàng và Trương Tử Tuấn ra ra vào vào, cười nói không ngừng, hắn ghen tỵ muốn phát điên, chỉ có thể ra sức kiềm nén. Hắn tự nói với mình, chỉ cần nàng sống tốt, hắn sẽ bảo vệ nàng từ xa, tuyệt đối không chủ động đến gần. Ngày tình cờ gặp gỡ ở Phổ Tế tự hôm đó, hắn gần như không khống chế được mà muốn giết người, vì để không gây ra việc không thể cứu vãn, hắn rời đi, cũng tự nói với mình kiếp này tuyệt không bước vào Thượng Kinh nửa bước, ngàn vạn lần không ngờ được là nàng lại tự đưa mình đến cửa, sao hắn có thể buông tay. Lý Minh Kỳ cảm thấy toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cả người co thành một khối, chui rúc vào vòng ôm phía sau, trên lông mi nàng có một lớp băng mỏng, môi có chút trắng nhợt, lúc mở lúc đóng nói mớ, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt. Trầm Ngạn Khanh nhìn nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng, có vị mặn, tròng mắt hắn đột nhiên tối đen, kề tai sát vào, hắn không nghe lầm, nàng nói: “Van xin ngươi, Trầm công tử, van xin ngươi, tha cho ta đi.” Như khóc như than. Trầm Ngạn Khanh bực bội, cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng: “Minh Kỳ, nàng nói gì? Hửm?” ""Van xin ngươi, là ta sai, ta xin lỗi ngươi.” Xưa nay Trầm Ngạn Khanh luôn trầm lắng, chưa từng để ý nhiều đến ai, mà nàng lại là ngoại lệ, nghe tiếng nàng khóc than, tim hắn vừa chua vừa xót, đầu óc lại cứ vặn vẹo muốn ức hiếp người, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn làm gì, “Nàng sai chỗ nào? Nàng nói ta biết, ta sẽ tha thứ cho nàng, được không?” Lý Minh Kỳ bị sốt đến hồ đồ: “Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng ép ta, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta.” Lời nói mang theo tiếng nức nở. Trầm Ngạn Khanh cau mày: “Nàng đã làm gì sai? Tại sao phải xin lỗi hắn?” ”Đừng ép ta, Trầm Ngạn Khanh, ta van xin ngươi, buông tha cho ta đi, tha cho ta đi.” Giọng run rẩy, nức nở, tim Trầm Ngạn Khanh đau nhói, vì sao kiếp trước và cả kiếp này nàng vẫn không quên được nam nhân kia, nàng đã không quên được hắn, sao lại đến tìm ta? Từ hôn ư? Tim Trầm Ngạn Khanh như bị kim đâm đau buốt, Kỳ Kỳ, đây đều do nàng tự tìm. Hăn khẽ cười ra tiếng, giọng có chút lạnh lùng, có chút đau buồn: “Kỳ Kỳ, nàng còn thích Trương Tử Tuấn phải không? Nàng nói thử xem, ta giết hắn rồi, có phải nàng sẽ ít thương hắn đi một chút, hận ta nhiều hơn một chút không?” ”Đừng mà, xin ngươi đừng làm vậy.” Ở trong mộng, Lý Minh Kỳ trốn tránh, cầu xin, đồng thời cũng tuyệt vọng. ”Đừng gì chứ? Đừng ép nàng sao? Hay đừng giết Trương Tử Tuấn?” Trầm Ngạn Khanh cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng, cho đến khi nàng khó thở hắn mới buông ra, đợi nàng bình thường trở lại, lập tức lại táo tợn hôn tiếp. Trong mộng, Lý Minh Kỳ như bị bóp chặt ở cổ, hai tay vung đánh, thân thể giãy giụa, gương mặt tái nhợt vì hít thở khó khăn mà trở nên đỏ hồng. Trầm Ngạn Khanh khẽ liếm hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng: “Kỳ Kỳ, nàng trả lời ta, trả lời ta, ta liền bỏ qua cho nàng.” Tiếc là mặc kệ hắn hỏi thế nào, Lý Minh Kỳ chỉ ̀ lắc đầu rơi lệ. Trầm Ngạn Khanh dùng hết cách, cũng không hỏi được gì, lòng lại nảy sinh cảm giác thương hương tiếc ngọc, bèn bế người lên, ra khỏi động, về thẳng Trúc Uyển, đặt người lên giường, híp mắt nặng nề đánh giá nữ nhân sốt đến hồ đồ trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Minh Kỳ, nàng cũng đã quay lại phải không.” Sau đó hắn trầm giọng cười thành tiếng, xem ra cả ông trời cũng không xem nỗi nữa. Minh Kỳ, nàng nhất định phải thuộc về ta, lúc này chúng ta không chỉ cần nói chuyện còn cần phải yêu nhau, ta muốn toàn bộ con người nàng. Ánh mắt nóng bỏng như có thể thiêu cháy mọi thứ, tỏa ra niềm tin vững vàng không thể dao động. Trầm Ngạn Khanh ngồi bên giường, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú vào thiếu nữ nhỏ nhắn nằm co rút, không hề nhúc nhích. Trầm Ngạn Khanh nghĩ thông rồi, cũng nhìn thỏa mãn, bèn gọi người vào. ”Chủ nhân.” Phượng Nhã và Phượng Ngọc vẫn chờ ở bên ngoài, nghe chủ nhân gọi liền bước nhanh vào, khóe mắt len lén liếc nhìn lên giường, thấy người trên giường quấn thành một khối, không nhìn rõ mặt liền có chút thất vọng, may mà còn sống, tâm trạng lo lắng rốt cuộc cũng thả lỏng. Trầm Ngạn Khanh vờ như không phát hiện người hầu nhìn trộm, đè thấp giọng: “Còn nhớ rõ lời ta chứ?” ”Nô tỳ không dám quên, chủ nhân nói, sau này Lý cô nương sẽ là nữ chủ nhân của chúng nô tỳ, phải tận tâm hầu hạ nàng như hầu hạ ngài vậy.” Phượng Nhã rùng mình, giọng chủ nhân rõ ràng trộn lẫn sát khí, đây chính là cảnh cáo. ”Hôm nay, ta bỏ qua cho sơ sót của các ngươi, nếu còn có lần sau, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.” ”Nô tỳ tạ ơn chủ nhân đã khoan dung.” Chân hai người mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, lưng áo đầy mồ hôi lạnh. ”Đi nấu chút thuốc hạ sốt, nơi này không cần hầu hạ.” Trầm Ngạn Khanh không quay đầu lại, đuổi người hầu, ngồi xuống bên giường. Hai người dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, lần này chủ nhân thật sự đã động lòng ư? Họ còn tưởng tim chủ nhân làm bằng băng không có tình cảm, tỷ muội liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy lo sợ, không dám nghĩ nhiều nữa, chăm chỉ làm việc của mình. Trầm Ngạn Khanh vung tay áo buông màn lụa xuống, tự cởi áo ngoài, vén chăn, nằm xuống. Đầu tiên hắn nhìn nàng chăm chú từ trán đến cằm, sau đó thò tay cởi vạt áo, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, bàn tay lướt qua nhẹ nhàng lật người nàng, lộ ra cả tấm lưng trần. Sau lưng Lý Minh Kỳ có hình một con phượng hoàng bay nhìn rất sống động, là lúc còn nhỏ dùng màu xăm lên. Giờ phút này trái tim Trầm Ngạn Khanh mới thật sự buông xuống, tay phải vuốt lên tấm lưng trần của nàng, sau đó hắn nói: “Minh Kỳ, lần này đừng trốn ta nữa.” Hắn đã đào sẵn bẫy rồi, chỉ chờ con mồi của mình mắc câu, dù dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. ”Lạnh...... Ta lạnh, lạnh quá.” Lý Minh Kỳ theo bản năng cuộn tròn mình lại. Trầm Ngạn Khanh thừa dịp người hôn mê mà chiếm tiện nghi lớn, với tay kéo nàng vào lòng, loạt xoạt liền lột sạch quần áo, cẩn thận giúp nàng xử lý vết thương trước, nhìn vết bầm tím do mình tạo ra, thấy có chút xót xa. Bôi thuốc xong, tay cũng không thành thật, ve vuốt phần da thịt trắng mịn. Trầm Ngạn Khanh nhịn không được bóp nhẹ, màu mắt dần tối đi, tựa đầu chui vào cổ nàng, ngửi hương thơm nhàn nhạt của nàng, tên đã giương cung chợt buông lỏng, hắn hiếm khi lộ vẻ yếu ớt: “Minh Kỳ, Minh Kỳ, nàng không hề sai, là ta có lỗi với nàng, nàng tha thứ cho ta được không? Đừng trách ta làm khó nàng, đó là ta yêu nàng. Lần này đừng lẫn trốn, đừng cho ta cơ hội ức hiếp nàng, được không?” Dưới vuốt ve của hắn, Lý Minh Kỳ yên tĩnh lại, chân mày cau chặt cũng buông lỏng, mơ mơ màng màng được người đút thuốc, thuốc có tác dụng an thần, uống xong ngủ càng thêm sâu.