Ác Nữ Quay Về
Chương 124 : ta thật sự không cố ý
Liễu tuyền nhìn thấy Lăng Nhược Hi theo ra ngoài, lúc này mới thở dài, nhìn chằm chằm Lăng Nhược Hi, trong mắt tràn đầy áy náy: "Chuyện của Mai Hương, ta thật sự không cố ý, thật sự không ngờ có người dám giở trò ngang ngược trong viện của ta."
Đương nhiên Lăng Nhược Hi có thể cảm nhận được sự thật lòng của Liễu Tuyền, nhất là nhìn thấy vẻ áy náy trong mắt Liễu Tuyền, lại cảm thấy kỳ quái, hơi cau mày, có chút không hiểu hỏi: "Liễu Tuyền, sao huynh lại đối với ta tốt như vậy?"
"Ai đối tốt với ngươi chứ?" Liễu Tuyền có chút không được tự nhiên xoay người, tức giận nói: "Ta là người nói là làm, chuyện ta đồng ý với ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ, thật sự chính là vả vào mặt ta."
Lăng Nhược Hi cũng biết tính khí xấu này của hắn nhất định sẽ không thừa nhận, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cười một tiếng, nghịch ngợm nói: "Thấy huynh chân thành như vậy, ta sẽ tha thứ cho huynh."
Nhìn nụ cười nghịch ngợm trên mặt Lăng Nhược Hi, Liễu Tuyền thật sự có chút không thể hiểu được, nhất thời cũng có chút bất đắc dĩ nhíu mày: "Nữ nhân ngươi rốt cuộc thay đổi gì vậy? Mới vừa rồi còn hùng hổ dọa người, thấy chết không sờn, bây giờ lại bắt đầu cười đùa hí hửng, chẳng lẽ ngươi trời sinh đã có nhiều mặt sao?"
Lăng Nhược Hi nhìn bộ dạng này của Liễu Tuyền nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, nhàn nhạt cười một tiếng sau đó nhẹ giọng nói: "Tính cách con người vốn phức tạp, Liễu tuyền, không phải huynh nhìn ai cũng lạnh lùng như vậy, phải không?"
Liễu Tuyền không biết trả lời câu hỏi này thế nào, tức giận liếc mắt: "Nói nhảm nhiều quá! Ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Đời trước Lăng Nhược Hi ở trong cung nửa đời, dĩ nhiên quen thuộc, cười một tiếng thản nhiên nói: "Ta bây giờ là tú nữ, dĩ nhiên phải ở Trữ Tú cung, đi cùng ta đi."
Vừa nói, Lăng Nhược Hi vừa đi về phía nam, dọc đường đi, Lăng Nhược Hi chợt phát hiện, phong cảnh trong cung này giống hệt mấy chục năm trước, cho tới giờ cũng chưa từng thay đổi.
Lúc đi ngang qua ao cá chép trong ngự hoa viên, Lăng Nhược Hi bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn khó chịu, một lần nữa nhìn lại chỗ này, trong đầu Lăng Nhược Hi vẫn hiển hiện dáng vẻ đứa con đáng thương của nàng mặt mũi bầm tím, vẫn có thể cảm nhận được cảm khác đau lòng khi ôm cơ thể nho nhỏ lạnh như băng của nó.
Nhắm mắt lại, cố gắng không để mình khóc, cưỡng ép mình không được nghĩ đến chuyện đó nữa, bước nhanh rời đi.
Mặc dù đau đớn của Lăng Nhược Hi được đè nén rất nhiều, nhưng Liễu Tuyền vẫn cảm nhận được bi thương tản mát ra từ sâu trong nội tâm Lăng Nhược Hi, có chút kỳ quái nhìn bóng lưng đơn bạc của Lăng Nhược Hi, thật sự không biết tiểu nha đầu nhu nhược này, rốt cuộc đã phải chịu những gì.
Đến Trữ Tú cung, Lăng Nhược Hi phát hiện căn phòng hoa lệ đều được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một căn phòng vừa tối vừa nhỏ bên cạnh, Lăng Nhược Hi cũng không thèm để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc này Diệp Tuyền mặc quần áo cung nữ, nhìn thấy Lăng Nhược Hi đi vào, vội vàng nghênh đón: "Sao giờ ngươi mới về?"
Lăng Nhược Hi không trả lời, chỉ vội vàng nói: "Ngươi đi nấu ít nước nóng, mang một bộ y phục sạch sẽ tới đây."
Lúc này Diệp Tuyền mới nhìn thấy Mai Hương máu thịt mơ hồ trong ngực Liễu Tuyền, nhất thời liền có chút nóng nảy: "Có chuyện gì vậy?"
"Đừng vội hỏi, đi chuẩn bị nhanh lên!"
Bây giờ Lăng Nhược Hi thật sự không có nhiều thời gian giải thích với Diệp Tuyền, Diệp Tuyền cũng biết bây giờ không phải lúc nói điều này, tức tốc xoay người đi ra ngoài.
Liễu Tuyền cẩn thận đặt Mai Hương lên giường, cầm một bình thuốc bôi, đưa cho Lăng Nhược Hi, nhẹ giọng nói: "Thoa lên tay nàng, phiền toái nhất chính là vết thương trên ngón tay, sợ là phải qua hai tháng, mọc ra móng mới mới có thể khỏi."
Lăng Nhược Hi gật đầu, cẩn thận kéo tay Mai Hương, rửa sạch từng chút, mặc dù bây giờ Mai Hương hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn có thể cảm thấy đau đớn, nên mặc dù động tác của Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng, Mai Hương vẫn run rẩy.
Cảm nhận được Mai Hương đang run rẩy, nước mắt của Lăng Nhược Hi cũng không nhịn được rơi xuống, tới lúc này Lăng Nhược Hi mới nhìn rõ, trên người Mai Hương không có chỗ nào lành lặn cả, có vết roi đánh, còn có dấu vết mỏ hàn, có thể tưởng tượng, nàng phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Nhìn bộ dạng Lăng Nhược Hi không kìm được nước mắt, động tác của Diệp Tuyền hơi dừng lại, nàng thật sự không ngờ người lạnh lùng độc ác như Lăng Nhược Hi, vẫn có một mặt như vậy, vì một hạ nhân, lại tận tâm tận lực như vậy, lại rơi lệ, thật sự không tưởng tượng được.
Cũng không biết tại sao, Diệp Tuyền lại bắt đầu có chút âm thầm hâm mộ Mai Hương, có thể có chủ tử như vậy, đích thực là có phúc mấy đời.
Khoảng một canh giờ, Lăng Nhược Hi bọn họ mới xử lý xong vết thương trên người Minh Hương, nhìn dáng vẻ Mai Hương ở trong mộng vẫn run rẩy, Lăng Nhược Hi âm thầm nắm chặt nắm đấm: "Chuyện này, ta nhất định sẽ không coi như không có gì!"
"Bây giờ hoàng thượng cũng đã ra mặt rồi, nếu ngươi còn hùng hổ dọa người nữa, sợ là sẽ không tốt đâu?"
Mặc dù Liễu Tuyền cũng cảm thấy đại phu nhân cần phải trừng phạt, nhưng mà vẫn không muốn để Lăng Nhược Hi xông lên lúc này, mở miệng nói một câu hiếm hoi.
Cũng không biết tại sao, Lăng Nhược Hi luôn có thể cảm nhận được cái gọi là không tranh với đời, khác với người thường trên người Liễu Tuyền, Lăng Nhược Hi muốn bảo tồn sự đơn thuần hiếm có này trên người hắn, nhàn nhạt cười một tiếng, dịu dàng nói: "Đương nhiên ta biết, hay là huynh đi về trước đi, nơi này dù nói thế nào cũng là hậu cung, huynh ở lại đây lâu, dù sao vẫn có chút không tiện."
Mặc dù Liễu Tuyền rất ghét những quy củ không giải thích được ở nơi này, nhưng cũng biết, quy củ chính là quy củ, chỉ có thể không tình nguyện gật đầu, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Hậu cung này cũng như đầm rồng hang hổ, ngươi mang theo Mai Hương bệnh nặng như vậy, quả thực cũng không tiện, hay là ta mang nàng ra ngoài?"
Lăng Nhược Hi đích thực không ngờ Liễu Tuyền lại có thể nói như vậy, nhưng thái độ của Liễu tuyền hôm nay đã đắc tội Bắc Đường Cẩn và Thục phi, Lăng Nhược Hi lại không muốn để hắn bị cuốn vào vòng tranh đấu của mình, nên liền nhàn nhạt lắc đầu: "Huynh có lòng rồi, nhưng dù sao Mai Hương cũng là nữ nhân, đến chỗ huynh, sợ là không tiện."
Liễu Tuyền nghe đến đây nhất thời cũng có chút mất hứng, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi lộ ra mấy phần khó chịu: "Có phải ngươi không tin tưởng ta không? Ta nói rồi, chuyện hôm nay, chỉ là ta nhất thời sơ sót thôi!"
Lăng Nhược Hi không ngờ Liễu Tuyền sẽ nghĩ như vậy, nhất thời có chút buồn cười lắc đầu: "Ta không có ý đó, huynh về đi. Ta có thể tự lo cho mình."
Liễu Tuyền buồn bực xoay người, đi thẳng ra ngoài, lúc sắp đi còn tức giận nói: "Thật không biết coi trọng lòng tốt của người khác, xem như ta nhiều chuyện!"
Nhìn dáng vẻ tức giận như đứa trẻ của Liễu Tuyền Lăng Nhược Hi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sai cung nữ chăm sóc Mai Hương, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Tuyền đuổi theo ngay sau Lăng Nhược Hi, có chút không hiểu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
106 chương
110 chương
77 chương
6 chương
575 chương