Ác Nữ Quay Về
Chương 122 : biến thành tiện nô
Vốn dĩ Bắc Đường Hiên không định sẽ nhúng tay vào chuyện này, chỉ là muốn xem bản lĩnh của Lăng Nhược Hi sẽ ra sao, nhưng thật không ngờ bây giờ nửa đường lại thêm vào một Bắc Đường Kỳ, sự tình từ việc nhỏ nháy mắt trở thành đại sự quốc gia, trong phút chốc, mọi người đang ngồi ở đây đều cảm thấy như đang đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than.
Trong đại điện im ắng lại một lần nữa, ngay cả đại phu nhân cũng á khẩu không nói nên lời, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Lăng Thanh Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lăng Nhược Hi lẳng lặng quỳ im tại chỗ, không nói gì cả, cứ lẳng lặng nhìn Bắc Đường Hiên như vậy, thời khắc này, Lăng Nhược Hi cũng không nắm chắc được mười phần, nàng không biết Bắc Đường Hiên đang suy nghĩ gì, cũng không biết ván này, mình có thể thắng chắc hay không.
Ngay sau đó, Bắc Đường Ngôn tiến vào, chắp tay hướng tới Bắc Đường Hiên, lạnh giọng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần đã điều tra xong, người nhà của tiểu nha đầu này đang ở trong tay của đại phu nhân, trước mắt, người nhà của nha đầu này đã được cứu, chuyện này, sợ là có ẩn tình khác!"
Nghe đến đây, Bắc Đường Cẩn nhất thời nhịn không được, vốn dĩ chuyện này không có liên quan đến hắn, nhưng bây giờ Bắc Đường Ngôn và Bắc Đường Kỳ hợp sức với nhau nhúng tay vào, hiện tại vị trí của Thục phi đã tràn ngập nguy cơ.
"Hoàng thúc cùng ngũ hoàng đệ thật thông minh sắc sảo, một bên ở trên điện nói đỡ cho tam tiểu thư, một bên đi cứu người nhà của tiểu nha đầu kia, kẻ xướng người họa như thế này, thật đúng là ăn ý quá đi!"
Sau khi Bắc Đường Cẩn nói xong, ý tứ hàm xúc liếc nhìn Lăng Nhược Hi một cái, trong câu nói tràn đầy trào phúng: "Nhi thần thật sự nhìn không ra, rốt cuộc tam tiểu thư này có ma lực nhiều như thế nào, mà lại có thể làm cho hai vị vương gia quyền khuynh triều dã* nói gì nghe đấy, cúc cung tận tụy như vậy!"
*quyền khuynh triều dã: Ý nói quyền lực phân bố và khuynh đảo khắp triều đình.
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng Bắc Đường Cẩn lại lên tiếng, càng không ngờ hắn vừa mở miệng ra là như đi gây sự như vậy, tức thì nắm chắc trong cái chết trong tay, đỏ mắt nhìn Bắc Đường Cẩn: "Lời này của Cẩn vương gia, Nhược Hi thật sự không hiểu, hôm nay nhị vị vương gia ra tay, căn bản không phải vì Nhược Hi, mà là vì sự trong sạch của Nhiếp Chính vương, còn có công bằng của pháp luật triều đình, sợ là vương gia tự mình suy nghĩ nhiều, rối loạn đầu óc rồi!"
"Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên mồm mép lợi hại! Ngươi cũng biết, chống đối vương gia trước mặt mọi người là tội danh gì không? Ngươi cho rằng ngươi là con gái của tướng quân là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Những lời này như một cái búa tạ cuối cùng, khiến cho sắc mặt của Bắc Đường Hiên càng thêm khó coi, Lăng Nhược Hi tỉ mỉ nhìn sắc mặt của Bắc Đường Hiên, nháy mắt liền cảm thấy tình thế bất ổn, vội vàng nói: "Bất luận là chuyện gì, tất cả mọi người đều bàn về đạo lý, trước tiên là pháp luật, sau đó mới là lẽ phải, chuyện này, sớm đã không còn là chuyện nhỏ nữa, không bằng, hoàng thượng vẫn nên truyền Triệu đại nhân tới đây hỏi rõ ràng thì tốt hơn!"
Bắc Đường Hiên nghe đến đây, nhìn Lăng Nhược Hi thật kĩ, bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu khen ngợi: "Quả nhiên là con gái của đại tướng quân, khiến cho trẫm được sáng mắt! Nếu đã như vậy, Từ Phúc! Đi gọi Triệu Thiên Bình tới đây!"
Từ Phúc là lão thái giám bên cạnh Bắc Đường Hiên, theo Bắc Đường Hiên cả đời, là người mà hắn tín nhiệm nhất, nhưng cả ở kiếp trước, cũng bởi vì không chịu thuận theo Bắc Đường Cẩn, nên bị côn đánh chết, phơi thây ngoài hoang dã, thật thê thảm.
Sắc mặt Từ Phúc thản nhiên, hơi khom lưng, xoay người đi ra ngoài.
Thục Phi nhìn bộ dáng của Bắc Đường Hiên, liền cảm thấy căng thẳng, vội vàng bước đến, nhẹ giọng nói: "Không phải Hoàng Thượng còn ngủ chưa đủ sao? Chẳng qua cũng chỉ là một vài chuyện của con gái mà thôi, làm gì đến mức kinh động trọng thần trong triều chứ? Ngồi ở đây đều là nữ quyến, sợ là không tiện?"
Bắc Đường Hiên thản nhiên liếc nhìn Thục phi, gật đầu nói: "Nói cũng có lý, nếu như vậy thì Trẫm làm chủ cho, bách hoa yến hôm nay dừng ở đây, trước hết các vị phu nhân cùng tiểu thư cứ về đi!"
Thục phi không nghĩ tới Bắc Đường Hiên lại không giữ thể diện cho mình như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhất là Lệ phi đang tươi cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, khiến cho Thục phi xấu hổ vô cùng.
Mỗi người ngồi ở kia chẳng lẽ không phải nhân tinh* ư?
*nhân tinh: Ý chỉ một người nào đó rất mưu trí, có khả năng tính kế, xử lý việc đời một cách khôn khéo, không dễ bị lừa, xử sự chu toàn, trước giờ chưa từng chịu thua thiệt.
Bắc Đường Hiên vừa nói như vậy, tất nhiên là phải rời đi, cho dù có nhiều người thường hay nổi hứng hóng chuyện, muốn nán lại đến cuối cùng, nhưng so với chuyện này thì tính mạng vẫn là quan trọng hơn, chỉ có thể ý vị thâm trường nhìn đại phu nhân cùng với Lăng Thanh Dương, che miệng cười khẽ rồi rời đi.
Trong phút chốc, đại diện to như vậy liền trở nên cô quạnh, chỉ còn lại có mấy người, nhưng cũng im lặng hơn rất nhiều.
Nhìn Lăng Nhược Hi quỳ thẳng nơi đó, Bắc Đường Hiên thở dài: "Tam tiểu thư vẫn nên đứng lên mà nói đi! Mùa đông khắc nghiệt, để bị lạnh không tốt đâu."
Lăng Nhược Hi thi lễ theo quy cũ: "Thần nữ đa tạ hoàng thượng ân điển."
Sau khi nói xong, đứng lên có chút khó khăn, quỳ một hồi lâu, cảm thấy đầu gối mình như muốn rơi ra ngoài, khập khiễng đi qua một bên, đứng tại chỗ, bộ dáng vô thanh vô tức như vậy hoàn toàn không nhìn ra được một chút quyết liệt khi nãy.
Bắc Đường Ngôn nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy liền cảm thấy đau lòng không nói nên lời, thật sự muốn bước lên kéo cánh tay Lăng Nhược Hi rời khỏi cái nơi quỷ quái chướng khí mù mịt này, nhưng hắn biết mình không thể làm gì được cả.
Lăng Nhược Hi vừa đứng lên, đại phu nhân và Lăng Thanh Dương còn đang quỳ bên cạnh cực kỳ xấu hổ, đáng tiếc, Bắc Đường Hiên giống như không thấy hai người kia vậy, thần sắc lạnh lùng ngồi tại chỗ, xoay xoay miếng ngọc trên ngón tay, ánh mắt liếc nhìn Lăng Nhược Hi rồi đảo qua mặt Bắc Đường Ngôn cùng Bắc Đường Kỳ.
Lăng Nhược Hi có thể cảm nhận được ánh mắt của Bắc Đường Hiên, tuy rằng trong lòng gợn sóng một trận, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng thản nhiên, căn bản giống như không biết Bắc Đường Hiên đang hoài nghi chuyện gì.
Không lâu sau, Triệu Thiên Bình hấp tấp đi theo Từ Phúc tới, sau khi vào cửa liền giống như không nhìn thấy một nửa số người còn đang ngồi đó, trực tiếp thi lễ: "Vi thần bái kiến hoàng thượng."
"Ái khanh đứng lên nói đi!" Trên mặt Bắc Đường Hiên có một tia hưng phấn nhỏ, nhìn Triệu Thiên Bình chằm chằm.
Đối với sự hưng phấn của Bắc Đường Hiên, Lăng Nhược Hi cảm thấy không hiểu được, gắt gao nắm tay lại, nhìn thấy Mai Hương đang hấp hối trên mặt đất, trong lòng sốt ruột, tuy là nàng không nóng nảy, nhưng nàng thật sự lo lắng liệu Mai Hương có thể kiên trì nổi không.
Tất nhiên Liễu Tuyền có thể nhìn ra được Lăng Nhược Hi đang lo lắng, lặng lẽ lắc đầu, ý muốn bảo nàng đừng lo lắng nữa, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Chẳng qua bây giờ người mà Lăng Nhược Hi không muốn gặp nhất chính là Liễu Tuyền, cho tức giận khinh bỉ xoay người, khó chịu trực tiếp xoay mặt đi, không nhìn Liễu Tuyền nữa.
Lăng Nhược Hi phản ứng như vậy liền làm cho lửa giận của Liễu Tuyền lập tức phun lên, gắt gao trừng mắt nhìn đại phu nhân, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đâm bà ta vài châm vậy.
"Ái khanh có biết hôm nay gọi ngươi đến đây là có chuyện gì không?"
Đầu tiên Bắc Đường Hiên nhìn biểu tình của mọi người, sau đó mới bắt đầu hỏi.
"Vừa nãy từ trên đường đi tới, Từ công công cũng đã nói sơ qua, thần cũng biết được đại khái." Triệu Thiên Bình không siểm nịnh, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt chính trực.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
106 chương
110 chương
77 chương
6 chương
575 chương