Nếu chỉ là một con mãnh thú thì không ai nói làm gì,, khả năng còn có người hùng hùng anh dũng đi làm dũng sĩ. Nếu là mấy con, chắc chắn sẽ gọi bằng hữu đến cùng nhau săn bắn. Nếu là mười con, tất nhiên sẽ kinh động quân đội trong thành, đem bọn chúng vây bắt. Nhưng nếu số lượng mấy trăm, thậm trí còn lên đến ngàn thì sao? Tất nhiên phản ứng đầu tiên của mọi người là tránh né. Ít nhất trước mắt là thế. Mà Trang Thư Tình thanh thơi ngồi trên lưng sói kia, ở trong mắt đám người chính xác là phù thủy. Trang Thư Tình tư thế thằng đứng, không chớp mắt mình về phía trước. Làm ra chuyện như vậy nàng đã sớm nghĩ tới tất cả hậu quả có thể xảy đến, dù sao sinh hoạt của nàng không ở kinh đô, nàng không sợ người khác e ngại nàng, nàng cũng không muốn lui tới với nhiều người. Nàng thật sự hông sợ. Nàng là đại phu, trong lúc sinh tử cấp bách, chắc chắn sẽ có người cần nàng. Bàn tay đang nắm nàng đột nhiên siết lại, chặt đến nỗi nàng cảm thấy có chút đau. Quay đầu lại nhìn Chỉ Cố, “Làm sao vậy?” Bạch Chiêm nhìn nàng một hồi, lắc đầu. Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, thân thể nàng đã sắp không chống đỡ được, chút tỉnh tảo này phải giữ lại, nếu không đến lúc cần ra mặt lại không thể. Lúc này, động tĩnh bên trong đột nhiên lớn lên, Tam Tử thả người nhảy lên trước, rất nhanh liền dẫn theo một người đến. Là Ôn Đức, hắn một thân dũng khí hùng hùng, không chút nào giống một hoạn quan. Nhìn thấy Bạch Chiêm hắn liền quỳ xuống dập đầu, thanh âm nghẹn ngào, “Công tử, tìm không thấy hoàng thượng.” Mắt Bạch Chiêm trở nên sắc lạnh, “Chu Tri Đức đâu?” “Được Chử gia che trở trốn mất rồi lão nô đã duổi theo, xác định hoàng thượng không ở đó lập tức liền quay lại Hà Phi điện, nhưng vẫn không thấy hoàng thượng.” “Tìm kĩ chưa?” “Có, đã tìm đi tìm lại rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy.” Bạch Chiêm đang muốn nói chuyện, Trang Thư Tình đã mở miệng trước, “Phiền Ôn công công tìm một đồ vật mà hoàng thượng thường hay dùng lại đây, quần áo hay bất cứ thứ gì cũng có thể, tiểu gia hỏa này không chừng có thể giúp được.” “Ân?” Rất nhanh Ôn Đức liền hiểu được, lập tức chạy vội đi lấy. “Đừng nói vội, người không bị mang đi tức là vẫn ở trong cung.” Trang Thư Tình vỗ vỗ đầu sói, “Đi lên trước xem thử.” Đại khái cũng biết rằng chủ tử bọn họ đã chạy, nhưng người đang đối kháng cũng nản chí bỏ cuộc, nằm gục trên đất không động đậy, mưu phản là tội gì, ngay từ đầu bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một phần nhỏ may mắn. Kém chút nữa bọn họ cho rằng chuyện đã thành, nhưng rốt cuộc vẫn thua một bước. Bọn họ lôi Bạch công tử vào nhưng lại không ngờ tới, Trang tiểu thư thật sự là phù thủy, hơn nữa còn có thể điều khiển vạn thú. Một bước sai lầm, thua, là kết cục đã định. Không cam lòng? Đương nhiên là không cam lòng, nhưng quy luật trước giờ, thắng là vua, thua làm giặc, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng,. Rất nhanh Ôn Đức liền trở lại, trên tay cầm long bào của hoàng thượng. Ôn Đức sợ những vật khác không sót lại đủ hơi thở của hoàng thượng nên đã cầm long bào hôm nay hoàng thượng lâm triều đã mặc. Trang Thư Tình nhận lấy đưa qua nói: “Các ngươi đến đây đi, nhớ kỹ mùi này, người đang ở trong cung, chỉ được tìm người, không được đã thương bất kỳ ai.” Tất cả âm thanh truyền đến, đều đồng ý với nàng. Nhìn thấy Bạch Chiêm, Ôn ĐỨc tựa như tìm được tâm phúc, Cho đến lúc này hắn cũng không tính lộ ra phần chiếu thư hoàng thượng đã đưa cho hắn, Lúc ngài viết hắn ở bên mài mực, nội dung đã nhìn thấy rõ ràng, hoàng thượng đã hạ quyết tâm để công tử kế vị, cho dù lúc này hoàng thượng thật không thể chống đỡ qua, những thứ khác liền nghe theo thánh chỉ. “Ôn công công, hậu phi có tham dự không?” Ôn Đức hoàn hồn, gật đầu nói: “Mẫu phi của ngũ hoàng từ, Lương quý phi thoát không khòi liên quan.” “Chạy luôn rồi?” “Vâng.” Trang Tư Tình suy nghĩ, “Những hoàng tử công chúa khác đâu? Là bàng quan hay muốn bảo mệnh?” Ôn Đức trầm mặc, tranh đấu trong cung, hắn theo hoàng thượng bao lâu cũng chứng khiến được bấy lâu, nhưng chưa thời khắc nào khiến tim hắn băng giá như lúc này. Trang Thư Tình cũng không tiếp tục nói chuyện, nàng nói ra câu này trong lòng cũng thấy khó chịu, người đều vì chính mình, cho dù là hoàng đế. Chỉ Cố vì nàng đến kinh đô, lại bởi vì hoàng thượng gặp nguy mà lo lắng, hắn khác với những hoàng tử công chúa khác, hắn không có bất kỳ tâm tư dư thừa nào, không quan tâm đến ngôi vị cữu ngũ chí tôn, đơn giản chỉ xuất phát từ lo lắng, vì lo lắng nên bệnh tình của hắn mới trở nên nghiêm trọng như vậy, nàng lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, tóc của hắn sợ rằng sẽ bạc hết. Nhưng nếu tóc của hắn thực sự bạc đi nàng dũng không ghét bỏ, nhưng nàng đau lòng, càng lo lắng sẽ có thể mang đến hậu quả không biết trước. Lúc này đã tới Hà Phi điện của Lương quý phi, Trang Thư Tình mang Niệm Niệm và kim hổ đến đây, “Hai ngươi tìm giúp ta, tìm cẩn thận một chút.” Rốt cục cũng được chia việc để làm, hai tiểu gia hỏa đều vô cùng cao hứng, nhanh chóng chạy đi tìm. Nhưng mỗi một khe hở bọn chúng đều đã tìm kĩ, quả thật không có ở đây. “Rống.” ”Đi qua.” Theo tiếng hổ gầm, tất cả mọi người đều đi đến một góc trong cung điện, đường đi làng lúc càng hẹp, thậm chí có chút hoang vắng. Thân là đại tổng quản trong cung, Ôn Đức liền biết nơi này là chỗ của vị chủ tử nào. “Lão nô khấu kiến lục hoàng tử.” Cửa đã sớm bị hổ đẩy ra, bên trong có hai người đi ra, tuổi nhìn cũng không lớn, ăn mặc cũng không quá bần cùng, sạch sẽ chỉnh tề, nhưng cũng không nên là cuộc sống một vị hoàng tử nên có. Người đi trước hai tay vẫn chắp ở sau lưng, thắt lưng rất thẳng, “Ôn công công, phụ hoàng ở nơi này của ta, nhưng ta nghĩ hết biện pháp cũng không thể khiến phụ hoàng tỉnh lại, mong Ôn công công lập tức cho truyền ngự y.” Lời vừa nói ra liền thể hiện được cỗ uy phong của một vị hoàng từ, Ôn Đức đối với vị lục hoàng tử rất hiếm khi nhìn thấy này lập tức liền sinh ra hảo cảm, đang định đi mời ngự y liền chợt nhớ ra bên cạnh hắn đã có một vị thần tiên sống, vội xoay người khom lưng, “Trang đại phu, thỉnh ngài xem trước tình huống của hoàng thượng.” Trang Thư tình khẽ gật đầu, nhìn về phía Bạch CHiêm, “Chàng ôm ta vào đi, ta đứng không nổi.” Bạch CHiêm không nói hai lời liền bết người xuống lưng sói, động tác vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu. Thấy lục hoàng tử nhìn hai người, Ôn Đức giới thiệu với hắn: “Đây là Bạch công tử và Trang đại phu.” “Ta biết.”Tuy rằng hắn không thường ra ngoài, nhưng bên cạnh có một mật thám, những điều cần biết hắn cũng biết được không ít. Hoàng thượng được an trí trên giường của lục hoàng tử, vẻ mặt an tường, không có vẻ thống khổ, liếc mắt nhìn tực như người đang ngủ, nhưng nhìn thấy như vậy, tuy chưa xem mạch nhưng trong lòng Trang Thư Tình liền sinh ra một cảm giác bất an. Vừa đụng đến mạch tượng, mày liền nhăn lại, nàng không tinh thông phương diện này, hơn một năm nay tuy đã học được không ít nhưng so với sự đồ sộ của y học, nàng vẫn còn kém xa lắm. Trình độ của nàng chỉ coi như gà mời, chỉ cảm thấy mạch tượng này có chút giống như Từ Công Mậu và Ngột Đê, chỉ là càng nghiêm trọng hơn so với hai người kia. “Bệnh trạng của hoàng thượng có chút giống với hai người ta từng bắt mạch trước kia, Ôn công công, ngươi cũng biết thứ ta am hiểu là gì, mau nhanh chóng an bày hai ngự y dến đây, Hướng Tả, Thanh Dương tử có cùng đến không?” Hướng Tả lắc đầu, “Nhưng hắn hẳn là sẽ sớm đến đây với Trần Nguyên.” Trang Thư Tình nhíu mày, nghĩ một chút liền nói: “Chỉ Cố, chàng phái người đi nói với bọn họ, bằng mọi cách phải mang Thanh Dương tử đến đây nhanh nhất có thể, ta lo rằng hoàng thượng không chống đỡ được bao lâu.” Bạch Chiêm liếc mắt nhìn Hướng Tả, Hướng Tả hiểu ý lập tức đi an bày. Ngự y được người cõng tới, chính là một cộng sự cùng Trang Thư Tình hợp tác ở Nam Đài Phủ. Nhận được người, Trang Thư Tình vội nhường vị trí, “Chu ngự y, ngài mau đến xem.” Chu Tề vộ vàng cúi chào nàng, không kịp nói lời nào liền nhanh chóng đi xem mạch. “Như thế nào?” “Là trúng độc, Trang đại phu đã xem mạch trước, ngài thấy như thế nào?” “Ta cũng cảm thấy như vậy, Chu ngự y có khả năng giải không.” “Trước tiên phải biết được căn nguyên, biết là loại độc nào mới có khả năng giải được.” Trang Thư Tình ngẩn ra, “Không phải chỉ cần phân tích máu liền biết là loại độc gì sao?” Chu tề cười khổ, “Ta không có bản lĩnh kia.” Cho nên là nàng xem nhẹ Thanh Dương Tử sao? “Sư phụ Thanh Dương Tử là Hữu Vọng chân nhân.” “Hữu Vọng chân nhân?” Chu Tề thất thố kinh hô mộtt iếng, Trang Thư Tình không biết Hữu Võng chân nhân là ai, nhưng cũng biết rất ít người có thể mang được hai chữ ‘chân nhân’, “Không biết bao nhiêu người muốn bái hắn là thầy nhưng suốt đời hắn chĩ lấy một vị đệ tử” Cho nên Thanh Dương Tử chính là… “Nếu có thể được đệ tử Hữu Vọng chân nhân trợ giúp, độc này nói không chừng có thể giải.” Hai người đang nói chuyện này dường như quên mất người đang nằm trên giường là vua một nước, nhưng may mắn Ôn Đức vẫn không quên, vội vàng chen vào lời của hai người, “Vậy hiện tại phải làm thế nào? Khố phòng không hề thiếu dược liệu trân quý, có nên mang tới cho hoàng thượng dùng?” “Hiện tại không được dùng bất cứ thứ gì, chưa biết độc này là gì, không thể dùng loạn.” Trang Thư Tình chuyển mắt qua trong lúc vô ý thấy được bàn tay sau lưng của lục hoàng tử, tay của hắn có sáu ngón, “Chu ngự y, ngươi cẩn thận xem mạch, có biến hóa gì lập tức nói với ta.” “Vâng.” Chu Tề đối với Trang Thư Tình vô cùng tin phục, không chỉ hắn, nhưng người từng trở thanh cộng sự với nàng không ai mà không tin phục, cho dù đã trở về cung nhiều tháng, mọi người vẫn thường hay nói tới nàng. Trang Thư Tình cẩn thận xoa hai chân của bản thân, vẫy vẫy tay với Lục hoàng tử, “Lại đây.” Lục hoàng tử có chút ngây người, chưa từng có người nào tự nhiên đối diện với hắn như vậy, giống như hắn không phải là hoàng tử, mặc kệ hắn có được sủng ái hay không, nàng vẫn sẽ đối đãi với hắn như một người bình thường. Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hắn đi tới. Trang Thư Tình ôn nhu nhưng kiên định kéo tay phải của hắn. Hắn phản ứng kịp, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, hơi dùng sức, không muốn đem tay của mình hiện ra trước mặt người khác. Ấn tượng của hắn đối với Trang Thư Tình lền biến mất, chỉ cảm thấy sao người này lại đáng giận như vậy. “Ta có thể trị được.” Chống lại ánh mắt không thể tin của hắn, Trang Thư Tình cười gật đầu, “Chỉ nhiều ra một ngón thôi, cắt đi là được, cho dù nội tạng trong cơ thể bị thương tổn ta cũng có thể mổ bụng khâu lại, chỉ một ngón này không tính là chuyện lớn.” Không tự giác, lục hoàng tử liền thả lỏng lực đạo, Chu Tề lập tức dời tầm mắt, chuyện trong hoàng cung rất nhiều, hắn không thể biết hết. Nhưng từ lời của Trang đại phu, hắn cũng biết vì sao lục hoàng tử là hoàng tử ít tuổi nhất nhưng lại ẩn mình trong cung không ra ngoài. Ôn Đức cũng biết, ngay từ đầu hoàng thượng đã thất vọng, sau này cũng quên mất hắn còn một nhi tử không có mẫu phi che trở, chính hắn cũng giấu diếm, khiến ngài không nhớ nổi vị hoàng nhi này.