Nàng trực tiếp đạp phá cửa thành, mang theo một hàng đội ngũ tiến đến Tiếng kinh hô cùng tiếng thét vang lên một mảnh, người trong thành kinh hoảng tránh né, tướng sĩ thủ ở phía thành đông muốn đóng cửa thành lại nhưng động tác bọn họ lại chậm một bước, cửa chưa kịp khép, người liền bị đẩy ngã xuống đất. Trên đường đến đây nàng đã dặn dò bọn chúng, có thể đả thương người nhưng không thể giết người, nàng lo chính mà, cho Chỉ Cố, và cho tất cả những người tham dự vào một đường lui, áp chế sự tình trong phạm vi có thể không chế. Hiển nhiên, những động vật này đều nghe nàng, thu móng vuốt lại, nói sẽ không hại đến nhân mệnh. Vừa vào thành, tiếng thét càng cao thấp nối tiếp, ngựa không khống chế được chạy loạn tứ tung, xa phu cũng không kép lại được. Cửa hàng dùng tốc độ nhanh nhất đóng lại, người không thể trốn trong nhà đều run run trốn ở nới nào đó, chỉ mong mình không nên bị phát hiện. Nhưng thiên tính của con người đều rất tò mò, dù đóng kín cửa cũng sẽ mở hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Một bầy mãnh thú, cảnh tượng như vậy đúng là trăm năm khó gặp. Trang Thư Tình không quản được nhiều như vậy. Tính tình của Chỉ Cố như thế nào một năm nay nàng đã sớm rõ ràng, chỉ cần chọc hắn nổi giận, người đó liền chết không thể nghi ngờ, nhưng nàng không phải người của Đại Chu, cũng không được đại gia tộc huấn luyện, học y nhiều năm, vì có thể cứ được càng nhiều tính mạng, đối với sinh mạng nàng vẫn mang theo thái độ kinh sợ. Từ trong đáy lòng, nàng không muốn Chỉ Cố đeo trên lưng nhiều tánh mạng như vậy. Hơn nữa, nàng càng lo lắng thân thể Chỉ Cố. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng càng trở nên gấp gáp, “Mau một chút nữa.” ”Ngao ô!” ”Ngao!” ”Rống!” “...” Ôm chặt lấy cổ ngân sói để chính mình không phải ngã xuống, Trang Thư Tình chôn đầu trên lông cỗ của con sói, kỳ thực nàng đã sớm không còn bao nhiêu sức lực, chỉ dựa vào một chút lo lắng chống đỡ đến đây. ”Ngao ô!” Sói trắng đột nhiên đừng lại, chưa đợi nàng phản ứng kịp, người liền bị ôm xuống lưng sói, rơi vào trong một vòng ôm ấm áp, dường như còn mang theo mùi máu. Nàng bị ôm rất chặt, xương cốt đều phát đau, Trang Thư Tình cũng chỉ cười. Nếu người này không ôm nàng chặt như vậy, nàng sợ là sẽ thất thố đặt mông ngồi xuống đất. Cổ đã cứng đến không còn cảm giác. Thắt lưng cũng đau không đứng thẳng lên được, toàn thân chỗ nào cũng cảm thấy không thoải mái. Vòng tay ôm lấy hắn, “Ta không sao, Chỉ Cố, ta không sao, một chút thương cũng không có, ta tốt lắm…” Hướng Tả chạy đến, trên mặt không che dấu được vẻ kinh ngạc, hắn không phải công tử, trong mắt công tử ngoại trừ Trang tiểu thư đường như cũng không dung nạp được bất kì ai. Mà hiện tại, những dã thú này dã tính vẫn chưa thuần, bọn chúng đang vây xung quanh hai người, thấy hắn đến liền cảnh cáo lên tiếng kêu. Trang Thư Tình thấp hơn Bạch Chiêm hơn một cái đầu, mắt chỉ nhìn đến bả vai của hắn, nhón chân lên mới nhìn thấy rõ ràng tình cảnh phía trước, những nàng bất đắc dĩ bị ôm rất chặt, chân lại không còn chút lực, chỉ dành vẫy tay với hắn ra hiệu ‘Đừng tới gần’ Hướng Tả nghe lời không tiến đến. Đám mãnh thú lúc này cũng ngừng thanh, phòng bị theo dõi hắn. “Chỉ Cố, để ta bắt mạch cho chàng trước.” Bạch Chiêm ôm người không động đậy, tâm tình trống rỗng mấy ngày nay vừa được lấp đầy khiến hắn không muốn buông nàng ra. “Ta không sao.” “Ta không thích nghe chàng trả lời có lệ, nghe lời, sau này sẽ để chàng ôm đủ.” Bạch Chiêm không muốn buông nàng ra, cũng không muốn để nàng xem mạch, vừa tỉnh táo lại hắn liền biết tình huống bản thân hiện tại không tốt lắm, giết nhiều người như vậy chẳng nhưng không hao tổn nội lực, thế như lại càng tăng trưởng, hắn có cảm giác dường như bản thân sắp tự bạo. Nhưng Hữu Phong từ trước đến giờ vẫn không dễ lừa gạt. Bạch Chiêm nhanh chóng cân nhắc trong lòng một chút, buông người ra, tay gắt gao nắm lấy Thư tình. “Phụ thân có nguy hiểm, chúng ta tiến cung trước.” “Chậm một chút cũng không sao.” Nói xong, Trang Thư Tình liền bắt lấy tay hắn. Hướng Tả thấy như vậy, trong đầu liền nghĩ, nếu đổi lại thành người khác, không chết cũng tàn phế. Trang Thư tình liền đụng đến mạch của hắn liền biết là chuyện không ổn, nguyên khí quá nhiều, thân thể cơ hồ đã chịu đến đỉnh điểm, nhưng huyết khí lại càng khô kiệt hơn trước, không đúng, chuyện này không ổn. Ngầng đầu muốn nói liền liếc thấy những sợi tóc bạc pha đen tán loạn trên đầu hắn, vén lên một chút tay nàng liền phát run, “Làm sao có thể… làm sao có thể trắng đi nhiều như vậy?” Bạch Chiêm gỡ tóc ra khỏi tay nàng, “Ta sẽ không chết.” Trang Thư Tình đóng chặt mắt lại, nỗ lực áp chế kinh hoảng trong lòng, một lần nữa ngồi lên lưng sói,”Tiến cung trước, Hướng Tả, ngươi dẫn dường.” “Vâng.” Đường bị một đám mãnh thú chiếm cứ như không thấy đầu, Hướng Tả hiểu ý Trang tiểu thư, mang theo người đi tới cửa cung. Bạch Chiêm đi ở bên cạnh nàng, tốc độ của ngân sói như thể nào hắn liền đuổi theo như thế đó, một khắc cũng không buông tay. Bị ngăn lại là chuyện trong dự kiến.. Trang Thư Tình nắm chắt lấy tay không cho hắn động thủ, “Chàng bảo vệ ta là đủ rồi, không phải nói ta là phù thủy sao? Như vậy hôm nay ta liền thử là phù thủy một lần.” Trang Thư Tình lên tiếng ra lệnh, tất cả mãnh thú liền ào ào lướt qua nàng tiến lên phía trước, mãnh thú vốn hung mãnh hoang dã, tướng sĩ bình thường sao có thể chịu được, chưa kịp bày ra thế công kích, đã không thể đứng vững. Đám người Hướng Tả chỉ dám thu người đứng gọn qua một bên. Nhìn về phía trước, tuy không có người nào còn tốt nhưng cũng không mấy người chết, thấy vậy trong lòng hắn liền hiểu. “Tiếp tục đi.” Một đường giết đến cửa cũng, trước cửa đã đóng chặt, trên đất chất đầy thi thể. Hưởng đang định trèo tường mở cửa, cửa cung liền mở ra. Một tiểu tướng mặc quân phục cấm vệ quân đẩy cửa cung ta, sau đó đúng ở một bên, không nói gì, nhưng ý lại được biểu đạt rõ ràng. Hưởng tả tiến lên vỗ vỗ vao hắn, nhớ kỹ người này. “Tiến vào đi.” Thi thể trãi rộng trong cung, Trang Thư Tình có thể tưởng tượng được Chỉ Cố lấy kinh thế như thể nào tiến vào chặn giết người. Tiến vào không xa Trang Thư tình liền thấy được Tam cữu. Đổng Minh Húc vừa lúc quay đầu liền thấy đươc nàng. Hắn tuy cũng biết một chút công phu nhưng dù sao cũng xuất thân từ công tử thế gia, luyện võ không quá ra sức, công phu tuy không thể nói là mèo ba chân nhưng cũng coi như vững chắc. Trên đường tiến vào trên người có không ít vết thương, cũng may là không nguy đến tính mạng. Nhìn thấy Thư Tình hắn liền biết thế trận đã định, hắn không làm Đổng gia thất vọng, chuyện của Thư Tình cũng đã giải quyết. Hắn không ngốc, đến lúc này mà hoàng thượng lại không hề truyền ra bất kỳ mệnh lệnh nào, hoặc là hoàng thượng bỏ qua Bạch công tử, thật sự muốn lấy mệnh ni tử này, hoặc là, hoàng thượng thân bất do kỷ. Chuyện như vậy ở hoàng cung trước giờ không thiếu. Trang Thư tình dẫn đầu mãnh thú tiến đến trước mặt tam cữu, chỉ là nàng không xuống khỏi lưng sói, nếu xuống lần nữa thì nàng quả thật là đi không nổi. “Tam cữu, cữu mau đi nghỉ đi, nơi này có con.” Đổng Minh Húc liếc mắt nhìn phía sau nàng, nuốt nước miếng một cái gật đầu, “Con cẩn thận chút, những bằng hữu này của ta đều là người bản lãnh, con dẫn bọn họ theo. “Vâng.” Lại đi vào bên trong, người theo Bạch Chiêm đến Hội Nguyên Phủ đều ở đây, có Tam Tử ở trong đó, Điền Chân cũng có. Bọn họ chém giết đã có chút chùn tay. Nhìn thấy người vây quanh bọn họ lần lượt bị mãnh thú quật ngã mới chống đầu gối thờ dốc. Tam Tử cảm khái nói: “Ta thà đánh một trận lớn với người người mạnh hơn ta.” Mọi người đều hiểu trong lòng, Trang Thư Tình biết cảm thụ của hắn hiện tại như thể nào, cho tới bây giờ bọn họ cũng không phải người lạnh lùng, không thể giết người như ngóe còn làm như không có việc gì, càng là giết người yếu hơn bọn họ gấp nhiều lần. Vuốt cỗ ngân sói, Trang Thư Tình gương giọng nói: “Làm bọn họ không động đây nổi là được, nhanh đi lên trước, người nào cản đường, các người liền quật ngã hắn. Tam tử theo bản năng muốn trả lời, chợt phản ứng kịp, Trang tiểu thư hẳn là đang nói chuyện với mãnh thú, có người đang định nhắc chân đi về phía trước, Tam Từ và Hướng Tả vội kêu hắn lại. Bạch Chiêm chỉ nhìn, nắm tay Thư Tình không buổng lỏng nữa phần. Không biết tình huống của hoàng thượng hiện tại như thế nào, trang Thư Tình không dám tiếp tục trì hoãn, nghe thấy phía trước không ngừng truyền đến tiếng kêu liền dẫn người đi đến: “Đi thôi.” Hôm nay là một này không hề bình thường, sẽ có người nhớ kĩ nhiều năm, thậm chí là cả đời. Những mãnh thú ngày thường khó gặp hôm nay không những nhìn thấy được, còn không chỉ thấy một, hai con mãnh thủ Mãng xà quấn lấy eo người trườn qua, Sư tử há mồm to như bồn máu cắn bả vai người, khiến bọn họ đau đến chết đi sống lại nhưng không hề hại đến mệnh người, liếc mắt nhìn hổ và sư tử. Sói không giống chúng, sói là loài vật thiên về tốc độ, nhất là sói trắng, hơn nữa còn đánh sâu vào lực đạo, con sói cõng Trang Thư Tình xông lên trước mở một con dường. Người ngã xuống rất ít có thể tiếp tục đứng lên chiến đấu. Không phải bọn họ thương quá nặng, không dứng lên nổi, mà bởi vì đây là cái cớ không thể tốt hơn tránh thoát khỏi cuộc chiến, bọn họ muốn vinh hoa phú quý, nhưng khi thật sự đối mặt với cái chết, cũng không còn mấy người nguyện ý mang mệnh đi đổi. Tình huống trước mắt, bọn họ đứng lên cũng chỉ một chữ chết. Áp lực của dám người Hướng Tả lập tức liền nhỏ đi rất nhiều, đặc biết tìm mấy người công phu mạnh ra tay, binh lính thường toàn bộ giao cho Trang tiểu thư và đội ngũ mãnh thú kia. Chúng mãnh thú khó khi có cơ hội phát uy trước mặt con người, lúc này bọn chúng ai cũng hưng phấn không thôi, Đại Chu luôn là nơi lấy uy nghiêm làm trọng, lúc này lại náo nhiệt như sở thú. Biết Trang Thư Tình là người nào, ánh mắt mọi người nhìn nàng liền không giống bình thường, phù thủy, quả nhiên là phù thủy. Trang Thư Tình như hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, cười lạnh nói: “Gắn cho ta cái tên phù thủy ta liền trở thành phù thủy cho cái ngươi thấy, nhưng nhìn thử coi, người lúc này muốn tạo phản không phải là ta, mà chính là các ngươi, hoặc là tiến lên chiến đấu, hoặc là lập tức rời khỏi trận chiến, bây giờ rời đi, vinh hoa phú quý khẳng định không còn, nhưng có thể khiến các ngươi lưu lại một tánh mạng.” Lời này vừa nói ra, dám người Tam tử liền cảm giác được động tác của bọn họ trở nên chần chờ rất nhiều, lực đạo cũng hơi buông lỏng, hiển nhiên là tâm đang rối loạn. Nhìn nhau, tất cả bọn họ liền thối lui đến bên người Trang tiểu thư. “Không cần biết các ngươi vì cái gì, chỉ cần cản đường ta liền giết.” Không cần chờ lâu, cấm vệ quân từng người từng người lui ra, giống như nhận được tín hiệu, những người vốn đang dao động ào ào lui về phía sau, trong nháu mắt, phần lớn người đã rút khỏi chiến tranh. Những người kiên trì còn lại bị đẩy ra sau không thể tiến lên. Tam tử nhẹ nhàng thở ra vẫn là Trang tiểu thư làm việc đáng tin, nhiều người như vậy, nếu muốn giết hết cũng không biết khi nào.