Ác mộng của đêm
Chương 138 : Khu Vực An Toàn
Từ khi có lệnh thu dọn đồ đạc di chuyển, cũng chỉ mới trôi qua một phút.
Khánh Trần và Tần Dĩ Dĩ còn đang giúp Tần Thành thu dọn đồ đạc mà Lý Y Nặc đã kéo Nam Canh Thần ngồi vào thùng xe chiếc bán tải rồi.
Cô gái lực lưỡng nhìn Tần Thành đang thu dọn đồ vật, bèn lên tiếng thúc dục: "Đừng thu dọn nữa, đồ vật quan trọng hay tính mạng quan trọng? Nhanh chóng lên xe đi thôi."
Điều này giống như xe bán tải là của cô ta vậy.
Có điều Lý Y Nặc nói cũng có lý, tiếng súng vang lên ngày càng gần, có lẽ đám người hoang dã đang nhằm vào những máy bay không người lái.
Tần Thành rống to: "Đừng dọn nữa, nhanh chóng lên xe, giữ mạng mới là quan trọng."
Giờ phút này, trong đám người ai cũng tỏ ra lo lắng, chỉ có mình vẫn bình tĩnh như chẳng có việc gì.
Mấy người nhảy lên thùng xe.
Mấy tên người hầu vốn dĩ đã ngồi ở đây cũng đang chạy lại.
Nhưng Lý Y Nặc lớn tiếng quát: "Đi ra chỗ khác, tìm xe chủ nhân mà ngồi."
Tần Dĩ Dĩ nhanh chóng vỗ vỗ kính xe: "Anh, nhanh nhanh xuất phát thôi."
Tại rừng cây phía bắc đã nhìn thấy ánh lửa bắt đầu cháy.
Thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng súng, báo hiệu với mọi người nguy hiểm ngày càng gần.
Trong thùng xe, có tiếng người nói vào trong bộ đàm: "Tiểu thư Y Nặc, đám người hoang dã có chuẩn bị DroneGun nhằm đối phó máy bay không người lái -011."
Dronegun bắn vào không trung gây nhiễu sóng, làm cho người điều khiển máy bay không người lái và máy bay mất đi sự liên hệ.
Vật dụng này và súng ngắm thuộc vào hàng quốc cấm bên trong Liên Bang, không biết đám người hoang dã kia lấy từ đâu.
Dronegun là hàng cấm, bởi vì bên trong quân đội liên bang sử dụng rất nhiều máy bay không người lái, bọn họ không muốn dân chúng có thể đấu lại lực lượng quân đội.
Súng ngắm là hàng cấm, bởi vì trước đó mấy năm đã có người kết hợp nó với trí tuệ nhân tạo AI, nhằm tính toán quỹ đạo.
Hai loại này kết hợp với nhau tạo ra một loại vũ khí quá mạnh, mạnh đến mức khi nó vừa mới ra đời đã có rất nhiều vụ ám sát nhằm vào các nhân vật lớn.
Lý Y Nặc nói vào trong bộ đàm: "Tiêu Công, dùng hình thức tự huỷ của những chiếc máy bay không người lái đó.
Với lại, đội xe gia tộc Thần Đại ở đâu?"
Tiếng nói tiếp tục vang lên trong bộ đàm, là giọng thợ lái chính Tiêu Công: "Đã phát hiện được, đội xe gia tộc Thần Đại đang đi về phía nam, cách chúng ta 60 cây số, hình như đang cắm trại ở đó."
Không một ai ngờ tới là Lý Y Nặc vẫn luôn theo dõi đội xe gia tộc Thần Đại.
Cho nên thời điểm đội xe này muốn vượt lên trước, cô ấy cũng tỏ ra không hề quan tâm.
"Đi đến chỗ gia tộc Thần Đại.
Dù sao cũng là người trong Liên Bang, cùng nhau đối phó với đám hoang dã cũng là việc nên làm."
Mọi người nhìn thấy, có 4 máy bay không người lái vẫn còn ở chỗ cắm trại bổ sung năng lượng, bỗng nhiên bay vút lên trời, bay thẳng đến phía bắc khu rừng.
Chẳng bao lâu sau, khi mọi người còn đang ngồi trong đoàn xe di chuyển, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, tiếp theo là trên bầu trời đêm xuất hiện rất nhiều ánh lửa.
Đây là quá trình tự huỷ của máy bay không người lái: Chịu tổn thất một máy bay không người lái, tạo thành tổn thương to lớn cho kẻ địch.
Có điều, Lý Y Nặc biết, lần này đám người hoang dã đến quá đông, vài chiếc máy bay không người lái tự huỷ cũng chỉ có thể làm chậm bước chân bọn chúng, giảm tốc độ áp sát, chứ không cách nào gây ra tổn thương nghiêm trọng được.
Một màn máy bay không người lái tự huỷ này, giống như đang đốt tiền.
Nhưng Lý Y Nặc không quan tâm.
.
.
Sau khi Lý Y Nặc xác định quá trình tự huỷ máy bay không người lái thành công, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lúc ấy, năm người Tần Dĩ Dĩ, Lý Y Nặc, Nam Canh Thần, Lý Thúc Đồng cùng Khánh Trần đều ngồi trong thùng xe trừng mắt nhìn nhau.
Cô gái vạm vỡ nhìn Khánh Trần hỏi: "Ồ, tôi nhìn cậu cũng khá bình thường, tay chân yếu ớt.
Nhìn dáng người còn chấp nhận được, nhưng chắc hẳn chưa từng trải qua chiến đấu."
Bầu không khí trên thùng xe trở nên nặng nề, không một ai biết tại sao Lý Y Nặc lại nhằm vào Khánh Trần.
Không biết lý do là gì.
Tần Dĩ Dĩ tò mò quan sát cô gái này, suy nghĩ không biết xưng hô làm sao: "Vị này.
.
. tráng sĩ."
Lý Y Nặc nhíu mày.
Nhanh như vậy, đã muốn ra mặt thay cho thiếu niên này rồi sao?
Tần Dĩ Dĩ nhìn mắt Lý Y Nặc đang trợn lên, vội vàng thay đổi nhẹ nhàng hơn: "Vị tráng sĩ xinh đẹp này, vì sao ngài đến ngồi chỗ chúng tôi?"
Lý Y Nặc bình tĩnh trả lời: "Vì an toàn."
"An toàn?"
Điều này khiến Tần Dĩ Dĩ và Nam Canh Thần ngạc nhiên, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào cô.
Trong đây ai cũng biết đây là chị cả đời thứ ba Lý thị, toàn bộ đội săn thú đều do cô chỉ huy.
Tổ máy bay không người lái thuộc đội săn thú, không chỉ có mấy chiếc máy bay không người lái vừa mới huỷ kia.
Nam Canh Thần còn biết phía sau cốp xe việt dã còn mang theo một đội máy bay không người lái loại chiến đấu -012 nữa.
Nhưng thời khắc nguy hiểm thế này, đối phương lại nói bên trong chiếc thùng của chiếc xe bán tải cũ nát an toàn.
Phải biết rằng, Lý Y Nặc trong thế hệ trẻ cũng được coi là cao thủ.
Hơn nữa, cô ấy là loại người không sợ trời không sợ đất, tại sao hiện giờ muốn ngồi trong thùng chiếc xe bán tải tìm sự che chở?
Xe bán tải đi trên đường đất, điên cuồng lắc lư.
Tất cả mọi người đều im lặng, không biết có phải mọi người còn đang suy nghĩ lời Lý Y Nặc vừa nói hay không.
Đột nhiên, Lý Y Nặc quay qua nói với Lý Thúc Đồng: "Mẹ con nói, lúc con còn nhỏ, ngài đã từng ôm con.
Ngài sẽ không phải thấy con gặp nguy hiểm mà không cứu đấy chứ?"
Lý Thúc Đồng cười nói với Lý Y Nặc: "Thời điểm ta ôm cháu, cháu còn chẳng biết điều gì.
Không phải lấy chuyện này ra để nói chuyện đấy chứ?"
Thì ra, Lý Y Nặc ngồi lên thùng xe bán tải vào thời điểm nguy hiểm, là bởi vì có Lý Thúc Đồng ở đây.
Tần Dĩ Dĩ và Nam Canh Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn lại vị trung niên này.
Chỉ có Khánh Trần thở dài, quả nhiên bị nhận ra.
Có điều Khánh Trần luôn có một loại cảm giác, Lý Thúc Đồng cũng không muốn che dấu điều này, chỉ đơn giản dùng một ít bụi đất xoa lên mặt.
Cách làm này chỉ có thể gạt người xa lạ, còn những người biết rõ khuôn mặt sao có thể lừa được đây.
Đã từng là người quen, nhất định có thể nhận ra.
Với lại, nghe giọng điệu Lý Y Nặc, còn rất quen thuộc với Lý Thúc Đồng.
Cô gái vạm vỡ vừa mới mở miệng chê bai Khánh Trần, chắc chắn có liên quan đến Lý Thúc Đồng.
Bây giờ nghĩ lại, giọng nói của đối phương với Khánh Trần vừa có sự hâm mộ, còn kèm theo sự ghen ghét.
.
.
Khi mọi người còn đang nói chuyện, đã thấy trên bầu trời đen kịt xuất hiện âm thanh vù vù.
Đây là tiếng máy bay không người lái bay đến.
Thế nhưng, máy bay của bọn họ ngay cả đèn tín hiệu cũng không sáng, trong bóng đêm người bình thường không cách nào nhìn thấy nó đang ở đâu.
Không cần bọn chúng đến mai phục, mà bọn họ đã tự rơi vào mai phục rồi.
Lý Y Nặc cau mày: "Chắc chắn người kia của Hoả Đường đang ở gần đây, được đám người hoang dã kia gọi tới.
Không phải bọn họ thì sẽ không có nhiều máy bay không người lái như vậy, cũng không biết bọn họ đáng tính toán điều gì?"
Lần này, bọn họ không có máy bay không người lái, còn kẻ địch lại có.
Bên trong bộ đàm lại vang lên tiếng Tiêu Công: "Tiểu thư Y Nặc, có phải có đám người máy phục kích quanh đây không? Đội xe chúng ta còn một đội máy bay không người lái, có cần tôi tiến hành khống chế không?"
Lý Y Nặc trả lời: "Không cần."
Cô ta nói xong, bèn nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Ngài ra tay đi, để chúng ta đỡ lãng phí thời gian."
Lý Thúc Đồng không trả lời, chỉ cười cười.
Có điều, một trưởng nữ đời thứ ba Lý thị, ngày thường ngang ngược, nay bỗng nhiên làm nũng: "Không phải người thấy con xảy ra chuyện mà không giúp đấy chứ? Khi còn bé ngài rất thương con mà."
Cô nói xong bèn lấy từ trong người ra bộ bài tú lơ khơ đưa cho Lý Thúc Đồng.
Khánh Trần nhìn thấy sư phụ mình mỉm cười, mở cỗ bài ra cầm từng cây một phi lên trời.
Từng lá bài tú lơ khơ như lưỡi dao xoáy lên bầu trời, cắt nát từng cái máy bay trên bầu trời màu đen.
Trên bầu trời vốn dĩ toàn màu đen, thì nay mấy chục đám lửa bốc cháy thắp sáng cả bầu trời..
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương