Trong tâm tưởng của Noãn Noãn sau khi tức giận chính là vô cùng ủy khuất. Nàng bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ lên, nhìn Đằng phu nhân nhẹ nhàng bảo, “Phu nhân, cháu hiểu rất rõ ý tứ của người, hơn nữa, bác yên tâm đi, cháu không bao giờ có loại ý tưởng như bác nói”. Nói xong, nàng khẽ cúi đầu, cũng không buồn nói lời từ biệt, nàng không muốn ở lại chỗ này một giây nào hết, sợ rằng nàng sẽ càng khổ sở mà thôi. “Chờ một chút!” Đằng phu nhân lên tiếng gọi nàng lại, khoanh tay đi đến bên cạnh nàng mỉm cười, thế nhưng trong mắt Noãn Noãn, nụ cười đó cứ như đnag cười nhạo. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ôn Noãn Noãn giương mắt nhìn Đằng phu nhân, hỏi, “Phu nhân, người còn có chuyện gì sao?” “Noãn Noãn à, tôi nghe Tử Hạo nói trường của các cháu có kí túc xá đúng không?”. Đằng phu nhân tỏ ra vô cùng thân thiết giúp nàng sửa sang lại quần áo, mỉm cười đầy thâm ý. Noãn Noãn nhất thời như bị người ta đánh một cái, kinh ngạc nhìn Đằng phu nhân, bà ấy nói mấy lời này có ý gì? Đằng phu nhân thấy nàng chỉ là nhìn mình không nói lời nào, Vì vậy nói thẳng, “Sở dĩ tôi nói như vậy là vì, kỳ thực nếu cháu trọ trong kí túc xá sẽ rất thuận tiện cho việc đi lại…” . “Cháu đã hiểu rồi!”. Ôn Noãn Noãn đột nhiên ngắt lời Đằng phu nhân, trong ngực đau nhói, gật đầu, “cháu sẽ xin chuyển vào kí túc xá, bác hãy yên tâm đi”. Nếu không đoán được ý tứ trong lời Đằng phu nhân thì nàng chính là đồ đại ngu ngốc, bà ấy không muốn nàng ở lại chỗ này đúng không? Sao cũng được, nơi này dù gì vẫn là nhà người ta, người ta đã nói ra như vậy nàng còn biết làm thế nào, họ đã cho nàng ăn nó và đi học như vậy là hết lòng rồi, nàng cũng thỏa mãn rồi, thực sự thỏa mãn rồi. Không biết vì sao, Ôn Noãn Noãn đột nhiên thấy đôi mắt cay cay, lập tức từ biệt bà ấy, hoảng hốt bỏ chạy khỏi phòng khách. Trở lại phòng mình, sau một hòi sửng sốt, Noãn Noãn bắt đầu thu thập quần áo, đồ đạc. Đồ đạc của nàng vốn không nhiều, chỉ vừa một cái ba lô. Ôm cái ba lô con thỏ ngồi trên giường, nước mắt của Noãn Noãn như đê vỡ, chậm rãi chảy xuống. Ôn Noãn Noãn mày phải kiên cường lên, không được khóc, tuyệt đối không được khóc…. Thế nhưng, nước mắt nhịn không nổi vẫn cứ rơi… Đằng phu nhân đã sớm chuẩn bị hoàn hảo tất cả, ngày thứ hai khi Noãn Noãn đến trường, tài xế mang các nhu yếu phẩm của nàng vào kí túc xá trong trường học, đêm nay nàng bắt đầu ở lại nơi này. Đằng Tử Hạo nhất thời vô cùng kinh ngạc nhìn đống hành lý trên xe, nhìn Đằng phu nhân nói, “Bà ngoại, vì sao Noãn Noãn phải vào kí túc xá? Nhà của chúng ta vẫn rất rộng mà” . “Noãn Noãn muốn độc lập một mình, cháu xem ta nói có đúng không, Noãn Noãn?” Đằng phu nhân đưa mắt nhìn Ôn Noãn Noãn, Ôn Noãn Noãn lập tức rụt cổ, gật đầu, sau đó cúi đầu lên xe. Đằng phu nhân nhất thời thoả mãn nở nụ cười, giục Đằng Tử Hạo, “Tử Hạo cháu cũng nhanh chân lên đi, cháu đi học muộn bây giờ”. Đằng Tử Hạo nhíu nhíu mày đầu, sau đó thở dài ngồi lên xa đến trường. Trong phòng, Ôn bảo bối nắm chặt cánh cửa, đôi mắt to đỏ hồng, kinh ngạc nhìn Noãn Noãn rời đi, trong lòng đau nhói nhưng cũng không có cách nào, bất lực đứng im nhìn Noãn Noãn rời đi. Buổi chiều, Đằng Tại Hi vừa mới bước vào phòng mình, đột nhiên đã bị Ôn bảo bối lao tới ôm chân, hắn bất ngờ không kịp đẩy con bé ra, còn Ôn bảo bối bất ngờ khóc lớn: “Cha! Ô ô… Con không muốn dì rời khỏi đây”.