Vừa mới rồi băng lãng như vậy, thế mà hiện tại đã ôn nhu thế này, khiến cho Ôn Noãn Noãn bị mê hoặc, nhìn sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm của Đằng Tại Hi, Noãn Noãn vô ý thức gật đầu. Lúc này, Tại Hi mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngón tay lướt qua khuôn mặt nàng, gương mặt vừa tái nhợt trong chốc lát trở nên rực sáng và đôi môi đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm nhìn không thấu. Noãn Noãn cảm thấy rõ mũi mình đang nóng bừng, trái tim có chút rung động, giương mắt lên nhìn con ngươi đen nhánh đối diện, ánh mắt phát sáng. Đằng Tại Hi từ từ cúi đầu xuống, Noãn Noãn không hề lùi bước, vẫn yên lặng nhìn khuôn mặt thanh tú áp sát vào gương mặt mình mỗi lúc một gần. Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra, hai người có cảm giác mất tự nhiên nên rời xa nhau ra, trên mặt đều xấu hổ có chút đỏ ửng. Đằng Tại Hi vuốt tóc, mặt nhăn lại nhìn Đằng phu nhân đứng ở trước cửa, ra vẻ không có chuyện gì bình thản hỏi: “Mẹ, sao mẹ vào phòng con mà không gõ cửa?”. Đôi mắt Đằng phu nhân đầy thâm ý liếc nhìn Ôn Noãn Noãn vẫn đang cúi đầu, rồi chậm rãi quay sang đối diện với Tại Hi, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong, cười mà như không hề cười, trầm giọng hỏi: “Lẽ nào ta không được vào phòng con trai mình? Hay là do con đang làm cái chuyện xấu xa gì nên không muốn cho ta biết?”. Đằng Tại Hi nhướng đôi lông mày lên, lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ không có việc gì thì đi ra ngoài đi. Con không muốn nghe mẹ nói những lời vô ích nữa”. Hắn không hờn giận gì hết, chỉ có điều chuyện tốt của hắn đã bị bà phá hỏng. Nhưng thật sự thì nếu bà không bước vào, hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình muốn làm cái gì nữa. “Ai nói ta không có chuyện gì?”. Đằng phu nhân nhìn lướt qua hắn, rồi nhìn sang Noãn Noãn đứng phía sau hắn, cười khẽ nói: “Noãn Noãn, tôi có việc muốn tìm cháu, theo tôi ra ngoài một chút”. “Mẹ, mẹ muốn nói gì với cô ấy?”. Lông mày của Đằng Tại Hi nhăn lại, trong ngực mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Đằng phu nhân lạnh lùng nhìn con trai mình, hừ lạnh nói: “Đây là chuyện riêng của mẹ và cô ấy, con không cần biết”. Đằng Tại Hi nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên càng khó coi, đang muốn nói cái gì đó, đã bị Đằng phu nhân cắt đứt, “Tại Hi, con nên hiểu rõ bản thân con muốn làm cái gì. Chúng ta cho phép con làm chuyện xằng bậy một lần, nhưng không có lần thứ hai đâu”. Đằng Tại Hi nhất thời không nói gì, nghiêm mặt xoay người đi vào trong phòng tắm, còn Đằng phu nhân trầm giọng nói với Noãn Noãn: “Noãn Noãn, theo tôi đi ra ngoài”. Ôn Noãn Noãn không dám chần chờ, cho dù trong lòng thấy bất an, thế nhưng vẫn phải theo Đằng phu nhân đi ra ngoài. Trong phòng khách, Ôn Noãn Noãn cẩn trọng ngồi đối diện với Đằng phu nhân, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại nhau trắng bệch. Lúc này, Đằng phu nhân buông chén trà trong tay xuống, lấy khăn giấy ưu nhã lau khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Tại Hi là bảo khố trong nhà Đằng gia chúng ta, cho nên thê tử của nó cũng phải là một thiên kim tiểu thư tướng xứng với nó mới được, còn cỏ dại thì hãy an phận làm cỏ dại đi. Tôi nói vậy, cháu Noãn Noãn nghe hiểu đúng không?”. Ý tứ của bà ấy hàm ý nàng chính là cỏ dại đúng không? Muốn nàng đừng có bất cứ một suy nghĩ không an phận nào đúng không? Noãn Noãn không khỏi có chút uất nghẹn và phẫn nộ, tuy hiện tại nàng ăn nhờ ở đậu trong nhà bọn họ, thế nhưng nàng luôn hiểu rõ bản thân nàng là ai, bà ấy không cần nói với nàng những lời thế này…, bởi vì nàng chưa từng bào giờ có ý muốn lại gần Đằng Tại Hi hết.