Ác ma tổng tài – mau buông mẹ bé nhỏ ngốc nghếch của bảo bối ra
Chương 2 : Vô gia cư
“Một ngàn tệ đó là số tiền mà chị gái cô đã mượn, nay chị gái cô đã chết số tiền đó sẽ do cô trả, cho cô thời hạn một tuần, nếu không có tiền thì dùng thân thể mà trả”. Ầm __ Cửa lớn bị mở ra, sau đó nhanh chóng đóng sầm lại, Ôn Noãn Noãn ôm chặt Ôn bảo bối, sợ hãi run rẩy. Một ngàn tệ số tiền đó quá lớn, Noãn Noãn đâu thể có nhiều như vậy “Đi ra ngoài, không có tiền giao ra đây thì tự ôm đồ rồi cuốn xéo đi”. Sau tiếng miếng chửi đó, đồ đạc của hai người bị ném ra khỏi cửa. Ôn Noãn Noãn cùng Ôn bảo bối bị đuổi ra nhà, hành lý của hai người không nhiều, lỏng chỏng rơi cả dưới chân. Ôn Noãn Noãn mắt to đỏ hồng như chú thỏ, miệng nhỏ cũng đỏ hồng hồng giống chú thỏ, khẽ thở dài, một tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của bảo bối, tay kia cầm túi hành lý, chậm rãi đi từng bước ra khỏi ngõ hướng về phía công viên. Noãn Noãn ngồi trên xích đu khẽ thở dài, khuôn mặt nhỏ không dấu được phiền não, hôm nay tôi nên làm gì bây giờ, về sau này tôi sẽ sống thế nào bây giờ? Ôn bảo bối vẫn vô tư vui vẻ, cho dù hiện tại mẹ của nó đã mất, nó cũng chẳng buồn, bởi vì Ôn Nhu Nhu chưa bao giờ có được tình thương của mẹ, từ nhỏ tới lớn Nhu Nhu đều do Noãn Noãn nuôi lớn. Hơn nữa, cha của Nhu Nhu luôn đối xử rất hung dữ với nó, nói nó chỉ là đồ con gái yếu ớt, cái ông ta cần là một đứa con trai cơ. Nhu Nhu do vậy chỉ có thể dựa vào hai chị em Noãn Noãn. Nhưng thời điểm khó khăn này, Noãn Noãn chẳng có cách nào khác ngoài cách tìm đến cha Nhu Nhu nhờ giúp đỡ. Nhu Nhu còn nhỏ xíu không hiểu chuyện, nó cũng rất sợ hãi mẹ nó, cho nên đối với nó việc không phải gặp mẹ, không phải nghe mẹ mắng mỏ, thì chẳng còn gì vui hơn Nhu Nhu vui vẻ chơi đu dây, bất chợt phát hiện ra sự phiền muộn trên gương mặt Noãn Noãn, nó quan tâm hỏi han “Dì ơi, dì không khỏe sao?”. Nói xong, nó nhảy phốc khỏi xích đu, đi tới trước mặt Noãn Noãn, ngắt nhéo đôi bàn tay bé nhỏ của Noãn Noãn, nhướng mi nói “Dì ơi, dì đừng buồn nữa. Mẹ không còn nữa cũng chẳng sao. Dù sao một tháng chúng ta cũng chỉ gặp mẹ có vài ngày, có hay không chẳng phải đều như nhau sao?”. Thở dài một hơi, Noãn Noãn nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Nhu Nhu, lộ ra một nụ cười héo hắt, xoa bàn tay nhỏ bé múp míp của Nhu Nhu nói “Bảo bối à, con còn nhỏ, không hiểu sinh ly tử biệt, chúng ta sau này mãi mãi không gặp lại mẹ con nữa, cả đời cũng không gặp được nữa đâu con biết không”. Nói xong,đôi mắt của Noãn Noãn lại mờ đi vì nước, cắn chặt môi lại, nước mắt không ngừng tuôn. “Dì ơi, đừng khóc!” Bảo bối lúc này giống y người lớn, vươn đôi tay nhỏ, lau nước mắt cho Noãn Noãn “Dì ơi, dì vẫn còn bảo bối mà, bảo bối sẽ ở bên dì cả đời không xa dì đâu”.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
212 chương
23 chương
53 chương
38 chương
41 chương
109 chương
72 chương