Ôn Noãn Noãn không ngừng quay đầu lại nhìn bức ảnh bị Đằng Tại Hi ném vào chỗ ngồi ở sau xe, chân mày vì cảm thấy tiếc nuối mà nhíu lại, thở dài một tiếng không khỏi nâng mắt nhìn Đằng Tại Hi đang âm trầm lái xe, vô lực thu hồi tầm mắt rồi lại tiếp tục thở dài. Vốn là rất cao hứng khi nhìn thấy ảnh chụp của mình được trình bày ở buổi triển lãm, nhưng bây giờ lại cao hứng không nổi, chỉ còn biết ngồi đây thở dài nha! Đằng Tại Hi quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt âm trầm, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo nói: “Thế nào, cảm thấy đáng tiếc? Thấy Ngũ Gấm Hoa đem ảnh chụp của em treo ở đó nên rất cao hứng? Cao hứng đến nổi muốn đi cảm ơn hắn có phải không? Bởi vì anh gỡ nó xuống nên em cảm thấy đáng tiếc?” Vẻ mặt Ôn Noãn Noãn nhất thời trở nên nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu nói: “Em không có…Rốt cuộc anh làm sao vậy? Em không hề có suy nghĩ như vậy!” Đằng Tại Hi cười lạnh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn đường phía trước: “Ha, đừng có nói dối với anh, anh ghét nhất là bị người ta lừa gạt.” “Em không có nói dối!” Ôn Noãn Noãn nhất thời ủy khuất cúi đầu, chơi đùa với ngón tay mình, không biết phải làm sao bây giờ! Đằng Tại Hi nghe vậy, chỉ cười đến càng không biết tiết chế, đột nhiên bẻ tay lái sang một bên, Ôn Noãn Noãn không có phòng bị, đầu bị hung hăng đánh vào trên cửa sổ, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nhăn lại, trong con ngươi nhất thời tràn ngập nước mắt ủy khuất. Cô muốn nghe hắn an ủi, chỉ cần hắn nhẹ nhàng che chở cho cô một chút thì dù cho có bị đau đến thế nào cô cũng sẽ không sợ, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi phun ra một câu ác độc: “Đáng đời!” Ôn Noãn Noãn ôm lấy đầu nhỏ, cố che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt không phục còn có thêm ủy khuất. Mình bị đụng thảm như vậy, hắn lại còn vui sướng khi người gặp họa mà nói đáng đời! Hắn mới đáng đời! Đồ hư hỏng! Lời này cô cũng chỉ dám ở trong lòng thầm nhũ mấy câu, đương nhiên là không dám nói trước mặt hắn, trừ phi cô không muốn sống nữa! Ôn Noãn Noãn cúi đầu không ngừng xoa chỗ mình bị đụng đau, tận đến khi đau đớn chậm rãi biến mất, cô mới bằng lòng thả tay xuống, nhìn trộm hắn một cái, nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?” Đằng Tại Hi nghe vậy nhất thời hừ lạnh một tiếng: “ Nếu không em còn muốn đi đâu? Lúc này anh còn tâm tình mà đưa em đi chơi sao? Cho em về nhà không phải là ban ân lớn nhất đối với em à? Chẳng lẽ em còn chưa thỏa mãn?” Ôn Noãn Noãn lập tức nhỏ giọng nói thầm, “Em làm gì có bất mãn! Em mới nói một câu, anh đã nói lại cả đống.” Đằng Tại Hi lập tức híp con ngươi đen nhìn cô chằm chằm, nguy hiểm cười cười: “Em nói cái gì?” Ôn Noãn Noãn lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ là tâm tình trở nên rất không vui, dù không có can đảm để nói, nhưng biểu hiện rất rõ ràng, đối với thái độ của hắn rất không bằng lòng. Đằng Tại Hi cũng hừ lạnh mấy cái, tiếp tục lái xe về nhà. Ôn Noãn Noãn không thèm để ý đến hắn, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, ánh mắt cũng trở nên lo lắng, không biết là vì cái gì, cũng có lẽ không có gì cả chỉ đang suy nghĩ mà thôi, cũng có lẽ là cái gì cũng nghĩ đến, nhưng chính cô cũng không rõ. Aiz, tốn nhiều thời gian để trang điểm như vậy, kết quả còn chưa kịp để cho người ta thưởng thức đã bị lôi đi, thực là lãng phí! Đột nhiên Ôn Noãn Noãn cảm nhận được là điện thoại của mình đang rung, cô cũng không chần chờ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cái điện thoại màu đen cô nhất thời sửng sờ một chút, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lập tức đem nó nhét vào túi xách to, thế nhưng vẫn bị Đằng Tại Hi nhìn thấy. Đằng Tại Hi lập tức nắm chặt tay cô, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn cái điện thoại xa lạ kia, trầm giọng hỏi: “Di động của ai? Anh nhớ rõ điện thoại anh mua cho em là màu trắng!” Ôn Noãn Noãn thật sự hối hận chỉ muốn hung hăng đánh cho mình một trận! Làm sao có thể sơ ý lấy điện thoại ra như vậy, nhưng hiện tại cô phải giải thích thế nào mới tốt đây? Đằng Tại Hi nhìn ánh mắt cô không ngừng lóe lên, đột nhiên đem xe dừng ở bên đường, một tay đoạt lấy di động của cô, đặt trong lòng bàn tay, trầm giọng chất vấn: “Ôn Noãn Noãn, nói, là ai đưa điện thoại cho em? Anh không nhớ mình có đưa cho em cái màu đen nào hết!” “Em…” Ôn Noãn Noãn chần chừ một lúc, cắn cắn môi dưới, cũng không biết mình phải trả lời thế nào mới tốt, vẻ mặt cũng trở nên bối rối. Đằng Tại Hi cười lạnh, tự mình tìm chứng cứ trong chiếc điện thoại. Ôn Noãn Noãn cả kinh, lấp tức nhổm người qua muốn giành lại nó, nhưng là đánh không lại bàn tay to lớn của Đằng Tại Hi nha! Đằng Tại Hi mở hộp thư ra tìm kiếm một lát, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, giương mắt trừng cô, gầm nhẹ: “Ôn Noãn Noãn, đây là điện thoại Triển Lệ Ương cho em? Các ngươi vẫn còn liên hệ?” “Ông xã, em…em…đây chỉ là…” Muốn giải thích, nhưng lại không biết phải dùng từ ngữ thế nào mới tốt, hiện tại cho dù làm gì cũng không thể nói rõ! Ánh mắt Đằng Tại Hi chợt lóe, đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm của cô, đối diện với cặp mắt tràn ngập hoang mang, trầm giọng nói: “Ôn Noãn Noãn, em vẫn luôn liên hệ với hắn có phải không? Thế nhưng em còn dám nhận điện thoại của hắn? Hai người các ngươi vẫn luôn lén liên hệ sau lưng anh đúng không? Em dám phản bội anh?” Phản bội hắn? Bao nhiêu là tội danh nghiêm trọng! Ôn Noãn Noãn lập tức lắc đầu, nhíu mi nói: “Em mới không phản bội anh! Em cùng học trưởng đều là thanh thuần khiết bạch! Bọn em chỉ là bạn bè tốt mà thôi.” “Bạn bè tốt? Ha, hay cho một tên bạn bè tốt!” Đằng Tại Hi cười lạnh, ánh mắt vô cùng băng lãnh, làm đau nhói trái tim Ôn Noãn Noãn “Anh đã nói không cho phép em gặp mặt hắn! Thế nhưng em không chỉ một lần mà tới ba lần vi phạm mệnh lệnh của anh, Ôn Noãn Noãn em thật là biết làm cho anh vừa thất vọng vừa đau khổ!” Ôn Noãn Noãn nhất thời cầm chặt tay, ánh mắt đỏ lên đối diện hắn: “Em làm cho anh thất vọng đau khổ? Em không làm gì, chẳng lẽ ngay cả việc có bạn bè cũng không được? Chính anh mỗi ngày đều cùng Tiêu Tiêu tiểu thư ở chung một chỗ, vì sao em không thể cùng học trưởng gặp mặt?” “Em còn dám phản bác?” Sắc mặt Đằng Tại Hi nhất thời càng thêm âm trầm, nghiến rằng nghiến lợi gầm nhẹ “Em có tin hay không anh có khả năng khiến cho em không còn nhìn thấy hắn?” Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời nở nụ cười lạnh, giương mắt dũng cảm trừng hắn: “Bây giờ anh còn muốn uy hiếp em sao? Không phải anh đã sớm ép anh ấy vào đường cùng hay sao? CHẳng lẽ anh còn muốn giết chết anh ấy mới cam tâm? Em thật sự không biết anh là một người ác độc đến như vậy!” “Em nói cái gì?” Đằng Tại Hi không thể tin tưởng cô cũng dám nói những lời này với hắn, lá gan lớn lắm rồi đúng không! “Không phải sao?” Ôn Noãn Noãn cũng bất chấp tất cả, mấy ngày nay cứ phải giấu ở trong lòng làm cô rất khó chịu “Không phải anh dùng tiền mua công ty của học trưởng sao? Không phải anh làm cho anh ấy bị công ty giấu đi sao? Học Trưởng hiện tại không thể biểu diễn không phải là do anh dở trò quỷ sao?” Đằng Tại Hi nghe vậy, ánh mắt càng trở nên âm lãnh, khóe môi nhếch lên nụ cười làm cho người ta cực kì sợ hãi “Vì thế, Triển Lệ Ương nói hắn bị người ta đem giấu là do anh làm, em liền tin là anh làm?” Tim chợt đau quá, hô hấp của Đằng Tại Hi cũng trở nên phập phồng, nắm chặt cánh tay, hung hăng trừng mắt nhìn cô gái luôn làm cho hắn đau lòng! Ôn Noãn Noãn bị hắn nhìn đến rụt đầu, vội vã cúi đầu, cắn cắn môi dưới, chẳng lẽ không phải là hắn sao? Tuy rằng Triển Lệ Ương không nói rõ, nhưng mà biểu hiện làm cho người ta nghĩ đến không phải ai khác ngoài Đằng Tại Hi? Mà căn bản Triển Lệ Ương cũng không có đắc tội ai! Nhưng mà biểu tình của Đằng Tại Hi lại làm cho cô đau lòng, cảm giác giống như mình đã trách lầm hắn! Còn đang nghĩ bây giờ nên làm cái gì thì Đằng Tại Hi lại đột nhiên mở miệng nói: “Em tin Triển Lệ Ương nói, lại không tin chồng của mình! Rốt cuộc hắn là chồng em hay tôi là chồng em? Hay là em vẫn còn thích hắn? Em kết hôn với tôi là làm hại em?” Ôn Noãn Noãn nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe lớn tiếng nói: “Không phải đâu! Em không có như vậy! Anh đừng nói xấu em! Em cùng học trưởng…thật sự chỉ là bằng hữu. Người em thích là anh!” “Em thật sự thích tôi sao? Đáng tiếc chỉ một chút tôi cũng không cảm giác được!” Lúc trước chỉ cần cô ấy nói thích mình, Đằng Tại Hi sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng bây giờ một điểm hạnh phúc cũng không có, lời của cô chỉ làm hắn thấy đây chẳng qua là nói cho có lệ mà thôi, cô vẫn luôn có lệ với hắn! Nếu quả thật là thích, sẽ không hết lần này tới lần khác vi phạm mệnh lệnh của hắn, sẽ không vì người đàn ông khác mà nói tốt! Vẻ mặt Ôn Noãn Noãn ủy khuất, con ngươi đỏ hoe nhìn hắn, kiên trì nói: “Mặc kệ anh có tin hay không, người em thật sự thích là anh! Thời gian rất lâu rất lâu trước đây, em đã cực kỳ thích anh rồi! Học trưởng chỉ là học trưởng mà thôi, anh tin em đi có được không?” Đằng Tại Hi hé miệng cười, cười đến chẳng đáng: “Để tôi tin em? Em cảm thấy em có thể có lời được như vậy hay sao? Em là tiểu phiến tử căn bản không đáng để tôi tin tưởng! Tôi điên rồi mới có thể cùng em kết hôn! Mất mặt không nói, còn hy sinh nhiều như vậy! Hiện tại lấy được chỉ là một đống lời nói dối!” (NN: *đạp đạp* ăn nói kiểu gì vậy >>”