Ôn Noãn Noãn cùng Đằng Tử Hạo khiêu vũ thậtvui vẻ, đột nhiên bị người phía sau ôm ngang eo, một giây sau, liền ngã vào giữa thân thể ấm ấp quen thuộc kia! Ôn Noãn Noãn liền ngẩng đầu lên nhìn người phía sau, thân thể cứng đờ, nụ cười ởtrên mặt nhất thời cũng biến mất, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn anh. Ánh mắt Đằng Tại Hi lạnh như băng trênngười của Đằng Tử Hạo, lạnh giọng nói, “Cậu không nhớ rõ cóbảocháu mang cô ấyđến đây khiêu vũ!” Đằng Tử Hạo bịánh mắt lạnh như băng kia trừng, không khỏi rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm, “Vậy cậu cũng không có nói không thể a, huống hồ chính cậu cũng cùng nữ nhân khác khiêu vũ rất cao hứng không phải sao?” Theo con ngươi lạnh lùng kia của Đằng Tại Hi liền hướng trên người hắn trừng, trầm giọng nói, “Cháu vừa mới nói cái gì?” “Không, không có gì!” Đằng Tử Hạo nở nụ cười mấy tiếng ha ha, “Nói nhỏ như vậy cậu cũng nghe thấy, cháu liền trả lại Noãn Noãn cho cậu!” Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại hai người, Ôn Noãn Noãn vẫn như cũ cúi đầu, không có nhìn anh, càng không có cùng anh nói một câu! Cô nhớ rất rõ, tâm ý của mìnhđã bịanh phá hỏng, kể cả con tim mỏng manh kia cũng bị tan vỡ theo! Song, rõ ràngĐằng Tại Hi cũng không có nói gì với cô, Đằng Tử Hạo vừa rờikhỏi, anh cũng buông cô ra, liềnnắm cổ tay của cô, kéovào trong góc phòng, đẩy cô ngồi xuống ghế! Ôn Noãn Noãn vẫn không có giãy dụa, tùy ýanhsắp đặt! Sau khi bắt cô ngồi xuống, Đằng Tại Hi liền ôm cánh tay lạnh lùng nói, “Đêm nay emphải ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này cho anh!” Ngữ khíbăng lãnh kia đã làm cho trái tim mỏng manh nhỏ bécủa Ôn Noãn Noãn nhóiđau, cô gật gật đầu, coi nhưđó là câu trả lời! Đằng Tại Hi cũng không cóở lại lâu bên cạnh cô, liếc mắt một cái liền xoay người bỏđi, trở lại trong đám người, tiếp tục giao tiếp cùng vớinhững người thuộc xã hội thượng lưu! Ôn Noãn Noãn lúc này mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thân ảnh thon dài, trong ánh mắt lộ vẻ côđơn. Quả nhiên hai người thuộc về hai thế giới khác nhau a!Thế giới của anh cô căn bản là không thể bước vào, ngay cả tư cách đứng bên cạnh cũng không cónữa! May mắn hai người không có đính hôn, nếu không bộ dạng này lạicàng thêm lúng túng, không phải sao? Lúc này, Ngũ Cẩm Hoa đi tới, nói, “Noãn Noãn, em thế nào lại ngồi ở chỗ này ? Không đi khiêu vũ sao?” Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời ngẩng đầu nhìn hắn, đối với hắn mỉm cười, có chút cay đắng nói, “Em ngồi là được rồi, huống hồem cũng sẽ không khiêu vũ !” “Phải không?” Ngũ Cẩm Hoa nói xong lời này cũng không có rời đi, mà có chút do dự, suy nghĩ, mới lên tiếng nói, “Noãn Noãn, hôm nay Tại Hi có làm khó em không?” “A?!” Nhìn vẻ mặt cô nghi hoặc, Ngũ Cẩm Hoa giải thích, “Là như thế này, hôm nay bọn anh có cuộc họp, anh đemảnh chụp củatriển lãm cho Tại Hi xem, trong đó có vài tấm là của em, em ấy vừa nhìn liền mất hứng, vì thếanh sợemấycũng giận dữ với em!” Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời cười khổ lắc đầu, “Không có chuyện gì a!” “Nếu không có việc gì thì tốt rồi!” Ngũ Cẩm Hoa thở dài một hơi, “Thật ra anh rất sợbản thân mình sẽ làm cho hai người cãi nhau! Dù sao anh biết Tại Hi rất chán ghét anh!” “Em rất thích Ngũ đại ca nha, Ngũ đại ca đừng đem lời của anh ấy đểở trong lòng nữa!”Ôn Noãn Noãn tươi cười ấm áp với hắn, mà tim của mình lại khổ sở. Ngũ Cẩm Hoa liền vô cùng thân thiết xoa xoa mái tóc ởtrán cô, “Cám ơn em, Noãn Noãn!” “Cẩm hoa, anhđang làm cái gì thế?” Đằng Tâm An lúc này cũng đã đi tới, ánh mắt khinh miệt rơi trên ngườiÔn Noãn Noãn. Ôn Noãn Noãn lập tức đứng lên cùng cô ta chào hỏi, thế nhưng Đằng Tâm An chỉ liếc cô một cái, không để ý đến cô, kéo lấy cánh tay của Ngũ Cẩm Hoa, đối với hắn làm nũng nói, “Chồng yêu, em muốn khiêu vũ!” Ngũ Cẩm Hoa liền sủng nịch cười, “Được!” Nhìn bọn họhạnh phúc như vậy, Ôn Noãn Noãn có chút ngưỡng mộ, sau này sẽ có một người như vậy dùng sủng nịch ánh mắt này nhìn cô sao? Sẽ gọi cô thật thân thiết sao? Cô tựmột mình ngồi một chỗthực sự rất buồn chán, hơn nữa lại còn nhìn thấy người mình thích cùng nữ nhân khác thân thiết, tâm càng thêm khó chịu, thế nhưng người nam nhân kia cũng không hiểu, một chút cũng không hiểu! Không muốn lại nhìn cảnhanh cùng nữ nhân khác gần gũi, Ôn Noãn Noãn đứng lên, hướng sân thượng đi tới. Dù sao cũng không có người chú ý tới, côở chỗ này căn bản cũng không có người quan tâm! Đứng ở sân thượng nhìn bên ngoài một mảng đen kịt, tâm tình rất nặng nề, muốn vui cũng không vui nổi! Nhớ tới nữa khối ngọc thạch kia bị anh ném đi, Ôn Noãn Noãn tâm thêm đau xót, liền đi ra ngoài sau hoa viên, muốn tìm lại vật kia ! Nếu như tìm không được, cô sẽ rất khó chịu, thực sự rất khó chịu! Đằng Tại Hi vừa chú ý tới Ngũ Cẩm Hoa tới gần Ôn Noãn Noãn, nói với cô, vì thế chờ Ngũ Cẩm Hoa vừa rời đi, ánh mắt của anh lạnh lùng dán chặt trên người của hắn, không có aiở đây, anh đứng chặn hắn, nói, “Ngũ Cẩm Hoa, ta khuyên ngươi sau này cách xa Noãn Noãn một chút!” Ngũ Cẩm Hoa bật cười nhìn anh, “Chẳng lẽ ta ngay cảquyền lợi bằng hữu cũng không có?” “Nữ nhân của ta không phải là bằng hữu của ngươi, phân biệt cho rõ ràng!” Đằng Tại Hi ghét nhất chính là dáng tươi cười của hắn, như làđang đùa cợt anh! “Ok, ngươi chán ghét ta, ta cũng đã cố hết sức!” Ngũ Cẩm Hoa nhún nhún vai, không để ý. Đằng Tại Hi rất bất mãn thái độ của hắn, mặt lạnh, nói, “Ngũ Cẩm Hoa, đừng cho là ta không biết ngươi theo chị Bảy kết hôn là có mục đích! Bất quá các ngươi hiện tại cũng đã kết hôn, ta cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ là hy vọng ngươi cũng đừng làm chuyện gì thương tổn tình cảm của chị bảy, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi!” Nói ra những lời này, Đằng Tại Hi liền nghiêm mặt lạnh lùngbỏ đi, tiếp tục trở lại nhân vật chínhcủayến hội! Ngũ Cẩm Hoa tựa như cười mà không cười nhìn bóng lưng anh rời đi, nụ cười tức khắc chậm rãi lại thêm lớn, ngạo mạn hơn… Đằng Tại Hi trở lại trong đám đông, tâm tư cũng không ở phía trên này, ánh mắt lơđãng hướng chỗ Ôn Noãn Noãn ngồi nhìn sang, giữa đôi lông mày chau lại, rõ nét, nữ nhân kia đi nơi nào rồi? Anh đang muốn đi tới, đột nhiên bị chặn lại, Đằng phu nhân mỉm cười nhìn anh, “Tại Hi, đã đến giờ diễn thuyết rồi, mau nhanh lên đi!” Mọi người đều chuyên chú trên người anh, Đằng Tại Hi còn muốn bỏ đi hiện tại cũng không được, sắc mặt trở nên khó coi, xoay người hung hăng mà hướng trên sân khấu đi đến. “Hoan nghênh các vị hôm nay nể mặt đến dự, không có mọi người, ta nghĩ sinh nhật yến hội này cũng sẽ không thành công như thế…” nói đại mấy câu lí do để thoái thác vô cùng đơn điệu, Đằng Tại Hi mặt không chút thay đổi nói những lời này, những người ở bên dưới gặp loại tình huống này cũng không thể trách, đã sớm biết Đằng Tại Hi là người đàn ông lạnh lùng như thế! Sau khi nói xong, thì cũng là lúc cắt bánh ga-tô! Mộtổ bánh ga-tô thật to được đem ra, Đằng phu nhân cùng chị em tiểu muội Đằng gia đều xuất hiện ở bên cạnh anh, cùng nhau cắt bánh ga-tô! Tâm tình cũng không ởnơi này, Đằng Tại Hi theo hướng bánh ga-tô đi một mạch, bỏ mặc ánh nhìn kỳ lạ của mọi người, không quan tâm! Đằng phu nhân suýt bắt được cánh tay của anh, lại chậm một bước, đối anh gầm nhẹ, “Tại Hi, con đang làm cái gì? Còn khôngmau trở lại đây!” “Con có việc, đi trước!” Đằng Tại Hi ngoảnh đầu lại bỏ xuống một câu, liền đi ra ngoài. Đằng phu nhân sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, chị em Đằng gia lập tức an ủi bà, nói vài lời xin lỗi qua loa cùng quan khách ở bên dưới sân khấu, yến hội lại náo nhiệt lên như thường! Đằng Tại Hi đi tới chỗ Ôn Noãn Noãn ngồi trong góc, quả nhiên là trống không, mà cũng không biết cô sớm đã đi nơi nào rồi! Nữ nhân đáng ghét, đi đâu mất rồi?(bety :ghét người ta mà còn thương thế à) Ôn Noãn Noãn không đểý lễ phục mặc trên người, cả người bò vào trong bụi cỏ, cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm, muốn tìm lại khối ngọc thạch kia. Không biết hiện tại đã là tối khuya, hơn nữa ở đây tia sáng cũng rất mờ, căn bản là thấy không rõ lắm, chưakể cảmàu sắc của cỏ dại cũnggiống hệtmàu ngọc thạch! Ôn Noãn Noãn cố gắng tìm, không nhịn được mang theo chút sốt ruột, gấp đến độ mồ hôi ở trên trán đều chảy ra, rõ ràng bây giờ khí trời có phầnbuốt giá, thế nhưng cô lại cảm thấy có chút nóng ran người! Ởchỗ nào? Rốt cuộc ởchỗ nào đây? Ngọc thạch, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a? Vì sao không ra đây? Cô quýnh quáng cũng muốn khóc rồi, thế nhưng vẫn không tìm thấy được thứ mình muốn! Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ôn Noãn Noãn nhất thời ngẩn ra, quay đầu lạiđồng thờicùng người đó đối diện, nước mắt cứ như vậy nhịn không được chảy xuống, nhẹ giọng kêu lên một tiếng, “Tử Hạo…” “Noãn Noãn, em nằm sấp ở chỗ này làm cái gì nha?” Bởi vì ánh sáng thực sự quá mờ , Đằng Tử Hạo không có chú ý tới nước mắt trên mặt cô, chỉ có nghi hoặc động tác của cô mà thôi. Thế nhưng khi tới gần cô hơn, thì thấy được ánh mắt kia hồng hồng, còn có đọng ởtrên khóe mắt không có rơi giọt nước mắt nào, nhất thời đôi lông mày chau lại, bước nhanh đi tới bên cạnh, lo lắng nhìn cô, “Noãn Noãn a, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao em khóc ?”(Bety :giống trong truyện tấm cám ghê “Vì sao con khóc ?” hehe) Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, lập tức giơ cánh tay lên xoa xoa mắt, lại lau mắt đến khi càng thêm sưng đỏ, Đằng Tử Hạo lập tức nắm được cánh tay côgiữ chặt, “Đừng lau nữa, em xem mắt của em đi, đều sưng lên hết! Trông thật khó coi!” Ôn Noãn Noãn nhất thời chu miệng lên, rút cánh tay của mìnhvề, thanh âm khàn khàn nói, “Em vốn là khó coi, anh bây giờ mới biết à!” Đằng Tử Hạo lập tức lấy lòng, “Làm sao lại thế được chứ?Noãn Noãn của chúng ta vẫn luôn đáng yêu nha!” “Đáng yêu…” Ôn Noãn Noãn nhỏ giọng nhắc lại hai chữ này, liền buồn bã rũ mắt xuống, “Cũng đúng, có thểhình dung em cũng chỉ có từđáng yêu mà thôi, làm saobì lạiđược với mỹ nhân chứ!” Đằng Tử Hạo nghe vậy, nhất thời nghi hoặc nhìn cô, “Noãn Noãn, em rốt cuộc là làm sao vậy? Có ai nói với emcái gì sao? Còn có, em rốt cuộc ở chỗ này làm cái gì a?” Ôn Noãn Noãn lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói, “Em tìm đông tìm tây! Thế nhưng vẫnkhông tìm được đồ!” “Vật gì quan trọng như vậy a? Ngày mai tìm không được sao? Em xem, hôm nay trời đã rất tối,nhìn cũng không rõ nữa nha!”Ở đây quả thực tối đen như mực, thật khó cho côvẫn còn muốnở chỗ này tìm đồ! Ôn Noãn Noãn cũng biết là phải chờđến sángngày mai trởlạiđây tìm, thế nhưng nếu nhưđêm nay không tìm được, cô quả thực ngủ không ngon! Đằng Tử Hạo nhìn bộ dáng côbuồn bã, thở dài, hỏi, “Cái kia rốt cuộc là vật gì? Anh giúp em tìm vậy!” “Thật sao?” Ôn Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt long lanh như vì sao. Đằng Tử Hạo thở dài một hơi, thân thủ xoa xoa tóc của cô, đột nhiên lại lộ ra ý cười, “Haizz! Nếu như anh không giúp em, anh sợ em sẽ lại khóc!” “Thực sự rất cảm ơn anhnha, Tử Hạo!” Ôn Noãn Noãn kích động, chồm lên ôm lấy hắn. Đằng Tử Hạo đột nhiên cứng đờ, sau đó đã đem cô đẩy ra, có chút không được tự nhiên nói, “Vậy em nói muốntìm vật gì a, chẳng lẽem còn muốn ở đây tìm cả đêm phải không?!” “Uhm! Kỳ thực đó là một nửa…mảnh đồng hồquả quýt màanh rể đã ném nó đi, em tìm không được!” Nhớ tới gương mặt băng lãnhkia củaĐằng Tại Hi, Ôn Noãn Noãn lại thêm u buồn! Đằng Tử Hạo có hiểu được chút chút, cũng không truy vấn cô cái gì, lập tức liền ngồi xổm xuống giúp cô tìm đồ! Ôn Noãn Noãn vô cùng cảm kích hắn, không những giúp cô tìm đồng hồ, mà còn không truy hỏi mình, nếu không cô cũng không biết nên trả lời thế nào nữa! Hai người đều không quan tâmy phục sang trọng sẽbị bẩn, cứ như vậy quỳ trên mặt đất tìm . Không gian vốn yên tĩnh mà còn tối đen kịt, khí trời dường nhưcũng không thể nào giảm đi cái lạnh, có hai người cùng nhau trò chuyện, cũng không thấy cô độc lắm! Tìm thật lâu, cuối cùng vẫn không tìm được cái cần tìm! Nhìn Ôn Noãn Noãn thất vọng, Đằng Tử Hạo an ủi cô, “Đừng có vẻ mặt như đưa đám như thế! Hiện tại tìm không được, hay là chờ sáng ngày mai quay lại đây tìm biết đâu sẽ thấy! Chúng ta nên đi nghỉ thôi!” Ôn Noãn Noãn thở hắt một hơi, nhìn sao trên trời, nhẹ giọng nói, “Ngày mai sẽ tìm được sao?” “Dĩ nhiên rồi!” Đằng Tử Hạo liền vỗ ngực một cái nói, “Có anh ở đây lẽ nào lại tìm không được, em yên tâm đi! Anh thấy yến hội có thể sắp kết thúc, chúng ta cũng vào đi thôi, nếu không cậu Chín lại cho đi tìm người mất!” “Được rồi!” Gật đầu, Ôn Noãn Noãn liền cùng hắn trở về phòng khách. Quả nhiên, hai người bọn họ tìm mất khá nhiều thời gian, hiện tại trong yến hội cũng chỉ còn lại mấy công nhân vệ sinh! Lúc này Lý quản gia đi tới, nhìn toàn thân bẩn lấm lem như vậy của hai người, vô cùng kinh ngạc nói, “Tử Hạo thiếu gia, Noãn Noãn tiểu thư, các vị đã làm cái gì vậy a?” Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bỗng dưng cười ha hả, nói mấy câu qua cho có lệ, rồi mỗi người trở lại gian phòng của mình. Ôn Noãn Noãn đứng ở trước cửa phòng của Đằng Tại Hi, đột nhiên không dám đi vào, sợ hãi. Lúc này cửa phòng mở ra, Ôn Noãn Noãn kinh ngạc nhìn người trước mặt.