Ác Ma Pháp Tắc

Chương 732 : Thần Tích (Đoạn 5)

Liền đó, nghe thấy một hồi kèn đau thương! Đây là tiếng kèn tiêu chuẩn của quân đội Roland. Nhưng là khi nghe thấy âm thanh này, âm thanh sôi nổi trên toàn trường, hốt nhiên, lại dần dần yên tĩnh trở lại. Mỗi người đều ngậm miệng lại, dùng ánh mắt cổ quái, nhìn hoàng cung ở phía xa. Bởi vì tiếng trống và tiếng kèn quân đội đó, biểu thị một điều! Đây là nghi thức truyền thống. Mỗi khi có một vị hoàng đế qua đời, thì sau đó, có tiếng "chuông tang" đặc biệt của hoàng thất Roland đế quốc. Đến khi tiếng chuông tang truyền đến, người trên toàn trường, giờ phút này, tâm tình đều trở nên cổ quái! Bởi vì, mọi người đều đồng thời nhận thức được thanh âm này báo rằng: Augustine hoàng đế bệ hạ, trong lúc mới vừa rồi, đột nhiên qua đời! Quá đột ngột! Chính là, lúc này, trong lòng mỗi người đều lây lan một tầng sắc thái thần bí! Đây…Đây chẳng phải là thiên ý sao? Trong lúc mới vừa rồi, thần tích hiển linh ban cho đế quốc một vị hoàng giả. Sau đó, lão hoàng đế bệ hạ liền ốm chết? Đây…Chẳng lẽ là …thiên ý…trong cõi minh minh? Đám người lâm vào tuyệt đối yên lặng, bắt đầu tự giác lùi ra phía sau. Mà vừa lúc đó, cửa thành hoàng cung đột nhiên mở rộng, một đội Ngự Lâm quân xếp thành hàng đi ra. Mở ra một thông đạo! Liền đó, dưới cửa hoàng thành, xuất hiện một bóng người! Đế quốc Nhiếp Chính vương, Thần hoàng tử điện hạ, một thân mặc trang phục ai điếu màu đen, sắc mặt ngưng trọng. Trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương. Chậm rãi đi ra. Không ai thốt lời nào. Tất cả đều trơ mắt nhìn Thần hoảng tử đến! Vị đế quốc chúa tể này, không nói một lời, dưới cái nhìn của vô số ánh mắt… chậm rãi đi lên đài cao. Nhìn thoáng qua con của mình, hoàng tử Charles tay đang cầm trường mâu. Nhiếp Chính vương dùng ánh mắt đảo qua xung quanh, phàm là người nào tiếp xúc ánh mắt của hắn, đều vội vàng cúi đầu xuống. Những người này đột nhiên vừa nhớ ra, chính mình vừa mới hô to "hoàng đế bệ hạ vạn tuế", như vậy có phải là đối với vị Nhiếp Chính vương này có chút vô lễ? Dù sao, Nhiếp Chính vương mới là người kế thừa ngôi vị hoàng đế a! - Ta biết, hôm nay lẽ ra phải là một ngày vui mừng. Thần hoàng tử đứng trên đài, dùng âm thanh trầm thấp mở miệng nói chuyện. Ma pháp trận đêm thanh âm của hắng truyền đi bốn phương tám hướng. - Ta cũng biết. Hôm nay là lúc chấn hưng Hiệp Hội kỵ sĩ, là lúc phát huy mạnh làn gió thượng võ của đế quốc. Vào hôm nay, có một nhóm kỵ sĩ trung tâm, dũng cảm, tại chỗ này, đeo huy chương vinh quang của bọn họ… Ta hẳn cảm thấy cao hứng vì các ngươi, nhưng mà… Thần hoàng tử đột nhiên vẻ mặt đau buồn: - Thật xin lỗi, các thần dân đế quốc, ta đột nhiên mang đến đây một tin xấu đau lòng. Đám đông người bắt đầu xôn xao. Thần hoàng tử ho khan một tiếng, thân ảnh lộ ra bộ dáng đau lòng. Hắn hít vào thật sâu một hơi: - Mới vừa rồi…Tất cả mọi người đều nghe được tiếng chuông tang bi thống kia. Cha ta, đế quốc hoàng đế, Augustine đệ lục bệ hạ, bất hạnh… ốm… mất! - Oanh… Đám người bắt đầu phát ra tiếng ồn ào. - Dựa theo đế quốc pháp điển, ta đến đây, trước tiên, tuyên bố di mệnh của Augustine đệ lục hoàng đế! Thần hoàng tử uy nghiêm tuyên bố: - Dựa theo di mệnh của hoàng đế bệ hạ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho… Nói đến đây, đám người đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cùng nhau nhìn lên đài. - Charles Augustine! Thần hoàng tử thốt ra danh tự khiến cho mọi người rung động: - Cũng chính là, con ta, là người bây giờ đang đứng cạnh ta! Charles? Sao lại là Hoàng tử Charles? Lão hoàng đế sao không truyền ngôi cho Nhiếp Chính vương trẻ trung khỏe mạnh? Mà là truyền ngôi cho tiểu hoàng tử Charles? Cách đại (đời) truyền ngôi! Mặc dù chuyện này là chuyện tình rất hoang đường, chính là, tựa hồ mọi người vẫn còn đắm chìm trong cái "Thần tích" kia, mà vị Hoàng tử Charles kia, trong tay vẫn cầm thánh thương! Hắn…Hắn chính là một mệnh trung hoàng giả… - Ngôi vị hoàng đế truyền cho Charles Augustine. Nhiếp Chính vương chậm rãi nói: - Quốc vụ của đế quốc, do Nhiếp Chính vương thống lĩnh… Đây chính là di mệnh của tiên hoàng! Đồng thời, đế quốc cử quốc tang trong mười ngày! Thần hoàng tử vừa chậm rãi nói xong, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên đi đến bên người của Hoàng tử Charles. Hắn khom lưng, sau đó kéo tay hoàng tử Charles, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay của Charles. - Hoàng đế bệ hạ vạn tuế! Đỗ Duy ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, nói một câu như vậy. Theo sau, là đại biểu của quân đội đế quốc, Carmi Ciro, cũng bước lên đài cao, quỳ vào chỗ Đỗ Duy, hôn chiếc nhẫn của Charles. - Bệ hạ vạn tuế! Càng ngày càng nhiều quý tộc, đại thần, nhao nhao chạy lên đài cao, từng người một hôn nhẫn của Charles. Cuối cùng, Thần hoàng tử đi đến bên người nhi tử, đưa tay vuốt ve đầu Charles, sau đó bồng hắn lên… - Kính lễ!!! Một tên quan trong hoàng thất Ngự Lâm quân cao giọng hét lên, ngàn tên Ngự Lâm quân ở đây, toàn bộ đều quỳ một gối, thực hện lễ tiết thuần phục của kỵ sĩ. Rốt cuộc, đám người đông nghìn nghịt bên dưới cũng nhao nhao quỳ xuống… - Bệ hạ vạn tuế! Đang khi mấy vạn người dùng âm thanh hò hét chấn động, Đỗ Duy nhìn thoáng qua Thần hoàng tử, cùng hắn trao đổi ánh mắt. Thần hoàng tử vẻ mặt vẫn bi thống. Mà Đỗ Duy ánh mắt lại hàm chứa vui vẻ… Diễn thật không sai. Điện hạ của ta. Lời tác giả: Đây là một chương dài… Ta không tách ra vì nội dung dính liền. Tách ra sẽ phá hư tiết tấu. Hôm nay cũng xong. Tổng cộng hơn 14,000 từ! Lời dịch giả: hik, dài quá… Lời biên tập: Khốn nạn - Chương dài nhất từ đầu đến giờ, bằng 5 chương chuẩn. Lời đọc giả: Hay