Ác Ma Pháp Tắc

Chương 685 : Vũ kỹ giết người ( Đoạn 2)

Sự thôi thúc khiến kiếm mang của Randall mang theo đấu khí vô cùng, tựa như một bó đuốc đang cháy rực, kiếm thuật như cuồng phong thi triển tận lực tạo thành trận trận gió lớn! Dưới kiếm phong của hắn, từng đạo từng đạo gió lớn cuồn cuộn nổi lên bắn khắp xung quanh! Mà trong trận gió lớn, dưới từng đợt đấu khí đó, thân hình Đỗ Duy lại như một phiến lá rụng, phiêu lãng trong trận kiếm phong cuồng bạo… Hắn không ngờ… Không ngờ lại… Hắn không ngờ lại né tránh toàn bộ! Trên khán đài, trong phòng riêng, võ sĩ thủ tịch hoàng cung Cheek sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên thấp giọng nói: - Mười tám nhát chém ngang, chín phát bổ thẳng, ngoài ra còn chém xoay sáu phát, trong đó còn có chín loại biến hóa… Ừm, ta chỉ có thể nhìn ra chín loại. Thanh âm của hắn đầy vẻ kích động: - Điện hạ, Đỗ Duy quả nhiên lợi hạ! Công kích như vậy cho dù là ta cũng chỉ có thể ngăn cản, không cách nào tránh hết được! Trong một phòng riêng khác, Deron cũng nắm chai rượu trong tay, khuôn mặt vốn thong dong giờ cũng đầy vẻ ngưng trọng! - Mười tám loại biến hóa! Hắn đột nhiên thở dài một hơi: - Kiếm thuật của tên Randall kia đã luyện tới bát cấp đỉnh phong! Xem ra thực lực của Đỗ Duy vượt xa dự liệu của chúng ta! *** Người xem phía dưới gần như đã quên chuyện hoan hô! Tiếng rít của đấu khí vang vọng khắp trên võ đài! Chỉ thấy trong từng đạo đấu khí ngân sắc chói mắt, như mưa to gió lớn giữa ngày hè, hai thân hình bay qua bay lại, tiếng hét lớn của kỵ sĩ Randall liên tục vang lên! Trên mặt đất, lôi đài cứng rắn cũng phát lên từng tiếng rạn! Tấm ván gỗ đã không ngừng xuất hiện vết nứt! - Ầm! Rốt cục, khi toàn bộ đợt tấn công điên cuồng của Randall toàn bộ thất bại, hắn đột nhiên lui về phía sau, trong lòng vô cùng kinh hãi! Tên Thần Thánh kỵ sĩ này vẫn chưa quên bản năng chiến đấu! Nếu toàn bộ công kích đều đã thất bại vậy phải nhanh chóng lui về phía sau đồng thời giữ cảnh giác đề phòng đối phương phản công! Nhưng… Đột nhiên, hắn thấy một bàn tay của đối thủ xuyên qua màn đấu khí giày đặc của mình, cứ như vậy cứng rắn xuyên qua màn đấu khí của mình, tạo thành một khe hở mà "lách" vào! Sau đó bàn tay đó áp vào ngực Randall… Một tiếng ầm thật lớn vang lên, toàn bộ mọi người trong đấu trường đều nghe được! Thân thể kỵ sĩ Randall bay lên trời, văng ra phía ngoài! Sau đó hắn khó chịu hự một tiếng, phần giáp kỵ sĩ trước ngực đã hoàn toàn vỡ vụn! Hắn ráng sức vùng vẫy một lúc mới đứng dậy được rồi loại phụt một tiếng, lại phun ra máu! Nhìn lại phía sau, hắn đã đứng ở sát mép lôi đài! Trong lòng hắn trầm xuống… Đối phương nếu đã có thể đánh lui mình tới đây, như vậy chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa là có thể khiến mình trực tiếp rớt khỏi lôi đài! Nhưng hắn lại cố ý khống chế lực lượng của mình khiến mình chỉ rơi sát mép lôi đài mà không rơi xuống… Randall hung hăng cắn răng: hắn đã hạ quyết tâm muốn giết ta rồi! Sau khi đứng đậy, Randall dứt khoát kéo tấm giáp ngực đã bị nghiền nát ra. - Sao không nhảy xuống đi. Đỗ Duy chậm rãi bước từng bước tới, thanh âm của hắn thậm chí rất "ôn nhu"! Nhưng những âm thanh này truyền tới tai Randall lại khiến lòng hắn phát lạnh! - Ngươi hẳn đã hiểu, ngươi vốn không phải đối thủ của ta. Thanh âm của Đỗ Duy rất thản nhiên như đang nói một chuyện rất đơn giản: - Vừa rồi ta mới đánh ngươi tới mép lôi đài mà thôi. Nếu ngươi muốn giữ mạng có thể nhảy xuống. - Phì! Randall quát lên với Đỗ Duy: - Ta là một Thần Thánh kỵ sĩ đáng tự hào! Ta sẽ bảo vệ tôn nghiên của Thần Thánh kỵ sĩ! Đỗ Duy! Tới đây đi! Đỗ Duy lắc đầu: - Nói cho dễ nghe thì thật dũng cảm, nói khó nghe một chút thì đúng là không biết sống chết. Khuôn mặt Randall đầy vẻ giận giữ, hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên thân thể như dán vào mặt đất lăn hơn mười vòng! Tư thế mạnh mẽ hoàn toàn không giống kẻ vừa bị thương thổ huyết! Lập tức, uy thế đấu khí trên trường kiếm của hắn cũng không hề giảm sút, chém ngang hai chân Đỗ Duy! Đúng lúc này, Đỗ Duy lại chuyển động! Thân thể hắn đột nhiên ngửa về phía sau, nhảy ngược lại rồi dùng tay chống trên mặt đất tạo thành tư thế trồng chuối! Đòn tấn công của Randall cơ hồ dán sát vào cổ tay hắn! Mà lúc này, thân thể Đỗ Duy lại quay ngang lại, chỉ dùng một tay chống trên mặt đất, thân thể xoay theo một góc không thể tưởng tượng nổi khiến cho thân hình hắn song song với mặt đất! Tư thế này lại một lần nữa khiến đòn tấn công của Randall thất bại! Randall hít một hơi thật sâu, hắn vận đấu khí tới cực hạn, dưới vũ điệu của đấu khí, không khí xung quanh cơ hồ tập trung lại! Hắn biết thân pháp của Đỗ Duy quỷ dị chỉ có thể liều mạng dùng đấu khí của mình để hạn chế không gian của đối phương! Nếu theo lẽ thường mà nói, làm vậy quả thực rất chính xác… Nhưng cũng chỉ là "theo lẽ thường!" Trong mắt người xem dưới khán đài, uy thế của Randall không gì sánh được, kiếm khí tung hoàn, cơ hồ đánh cho dỗ Duy liên tục trốn tránh rút lui, nhưng trong mắt những người hiểu biết chỉ thấy Đỗ Duy thoải mái ôm trường cung trong lòng, tựa như một vũ giả cực kỳ cao minh thoải mái nhảy múa giữa trận trận kiếm phong cuồng bạo của đối phương… Đúng. Không sai! Thật sự như một điệu múa vậy! Tư thế tiêu sái đẹp mắt, mặc cho kiếm thế đối phương có cuồng bạo ra sao, thân pháp của Đỗ Duy vẫn bình thản như vậy, phảng phất như không dính chút khói bụi nào… Biểu hiện của hắn giờ phút này quả thực không giống một nhân loại! - Ngươi! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao! Randall tức giận gầm lên: - Đến đây! Đỗ Duy! Đấu với ta! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn thôi sao? Đột nhiên hắn ngừng nói, trơ mắt nhìn thân thể Đỗ Duy quay một cách quỷ dị trong trận trận kiếm phong của mình rồi đột nhiên tiến tới ngay trước mặt mình! - Ngươi muốn đấu sao? Được! Giọng nói của Đỗ Duy vang lên mang theo vẻ trào phúng. Randall trong lòng cả kinh, vội vàng vung kiếm đâm tới, một kiếm này Đỗ Duy cũng không tránh! Trường cung trong tay hắn tạo thành một đường cong mỹ lệ, sau đó đường cong như hình trăng non, cánh cung lại như một cái móc, khóa thanh kiếm của Randall lại! "Ông" một tiếng, vũ khí của hai người rốt cuộc cũng chạm nhau lần đầu tiên! Nhưng không đợi Randall có cơ hội phát lực, Đỗ Duy lại nhảy lên xoay mình môt cái, trường cung nắm trong tay, thân thể mượn lực từ kiếm của Randall xảo diệu như một chú chim nhẹ nhàng nhảy sang bên phải Randall! Sau đó với "điệu nhảy tao nhã" dưới chân, Đỗ Duy thong dong bước ba bốn bước, cạnh của trường cung xoay một cái, lại kéo lưỡi kiếm của đối phương lại… - Xoẹt!! Lan Dức Nhĩ đau đớn kêu lên một tiếng! Mắt thấy lưỡi kiếm của mình bị tốc độ như quỷ mỵ của đối phương kéo ngược trở lại, cắt vào cánh tay của mình qua khe hở chỗ giáp tay bảo vệ! Tất cả như được tính toán chính xác tới mức khó tin! Trên đài, trong phòng, Deron đã đứng bật dậy: - Đây… Đây là vũ kỹ gì! Nó quả thực là một điệu nhảy! Một điệu nhảy giết người! Khi Randall lại xuất kiếm lần nữa, thân thể Đỗ Duy xoay tròn tại chỗ, dễ dàng khiến kiếm của đối phương lưới qua thân thể mình, sau đó trường cung của hắn lại một lần nữa khóa kiếm của đối phương, chân không ngừng bước… - Xoẹt!!! Trường kiếm của Randall lại một lần nữa đâm vào cánh tay khác của mình! - Được rồi, ta chơi cũng đủ rồi. Đỗ Duy đột nhiên lạnh lùng nói một câu! Hắn bắt đầu nhảy điệu nhảy cuối cùng! Lúc này, không ai thấy rõ động tác của Đỗ Duy, mọi người chỉ thấy một thân ảnh như sương như khói theo gió nhẹ nhàng lay động. Không ai biết hắn chuyển động ra sao, đột nhiên vòng tới phía sau Randall! "Xoẹt" một tiếng, dây cung đã nhẹ nhàng cắt đứt bả vai Randall, máu tươi bắn ra! Đỗ Duy lại xảo diệu lách đi, thân thể hắn không dính một chút máu! Hắn như đang nhảy vòng quanh một đống lửa, còn Randall đang làm "đống lửa" thì dường như đã mất sức chống cự. Mắt thấy Đỗ Duy nắm chặt trường cung dùng vũ điệu nhẹ nhảng quỷ dị tới cực điểm tiêu sái đi quanh Randall.. Không, không nên dùng từ "đi" hắn gần như đang "lướt" theo vòng tròn! Thân thể Randall đột nhiên cứng đờ, Đỗ Duy lui về phía sau vài bước, hắn nhìn đối thủ trước mặt, thản nhiên nói: - Ta đã nói rồi, ngươi không nên dây vào ta. Nói xong không ngờ hắn xoay người, bình tĩnh tiêu sái bước xuống lôi đài, xoay người rời khỏi… Toàn trường lập tức yên tĩnh hoàn toàn! Khoảng chừng mười giây, trong mười giây này, Randall như đã hoàn toàn ngây dại, cứ đứng yên ở đó… Rốt cuộc "Đương" một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất! Sau đó, từ trên cổ vị kỵ sĩ này đột nhiên xuất hiện một vệt màu đỏ rất nhỏ! Vệt màu đỏ này càng sâu, cuối cùng… cuối cùng… - Phụt! Máu tươi đột nhiên phun ra! Đầu lâu y không một tiếng động rơi từ trên cổ xuống, "bịch" một tiếng chạm vào mặt đất! Còn thi thể không đầu kia vẫn ngơ ngác đứng đó! Giờ phút này mọi người trong đấu trường đều kinh ngạc tới ngây người, không một ai nói một câu! Mà lúc này Đỗ Duy đã sớm rời khỏi theo thông đạo của lôi đài…