Ác Ma Pháp Tắc
Chương 667 : Một trận náo nhiệt
Đương nhiên, nhìn thấy con đường phát tài này, cũng khó có chút ham muốn.
Tố cáo Đỗ Duy khẳng định là không được rồi, điều này ai cũng biết. Nhưng cùng chia một chén canh với công tước hoa Tulip thì có thể chứ?
Do đó, rất nhanh, ở đế đô xuất hiện một số kiểu "theo đuôi", trong rất nhiều sòng bạc khác cũng bắt đầu mở cá cược liên quan đến đại hội tỉ võ, mà danh mục cá cược, gần như là mô phỏng cách thức cá cược của gia tộc hoa Tulip.
Ngoài ra, tái kinh "nhái" cũng xuất hiện. Chất lượng in ấn kém một chút, nhưng nội dung phần lớn là sao chép "tái kinh" của Đỗ Duy, chẳng qua giá cả thấp hơn, rất được tín đồ cá cược bình dân hoan nghênh.
Cái này, Đỗ Duy không tính toán.
Đỗ Duy tính ra là người phóng khoán, nếu hắn cao hứng, hắn sẽ không để ý đến tiền ít hay tiền nhiều một chút, dù sao hắn đã có rất nhiều tiền rồi.
Nhưng, nếu ngươi ngay cả chào hỏi cũng không làm, mà lại cướp đồ ăn trong miệng Đỗ Duy, đây chính là chạm vào giới hạn dưới của hắn.
Rất nhanh, dưới lửa giận và áp lực của Đỗ Duy, mấy cái sòng bạc ngầm khác đều bị "cướp sạch"!
Từng đội, từng đội binh lính cận vệ quân vương thành đế đô được vũ trang đầy đủ, ban ngày ban mặt, như hổ, như sói xông vào mấy sòng bạc, dưới sự uy hiếp của đao kiếm và roi da, tất cả tài sản của sòng bạc bị cướp sạch. Tất cả tiền cá cược mấy ngày nay, thậm chí ngay cả tiền vốn kinh doanh bình thường của sòng bạc cũng bị dọn sạch.
Sau đó, quan quân dẫn đầu căn bản không quan tâm đến các hình thức van xin của ông chủ mấy sòng bạc. Uy hiếp cũng không được, hối lộ cũng không xong, đều không thể làm xúc động đám binh lính này.
So sân sau? Ài, biết mấy sòng bạc này đều có sân sau. Là sản nghiệp ngầm của một số hào môn quý tộc.
Nhưng, sân sau của ngươi có lớn hơn công tước hoa Tulip không! Lớn hơn Nhiếp Chính vương không!
Kết quả, mấy sòng bạc bị quét sạch sẽ, khách chơi toàn bộ bị đuổi, còn bắt một đống người.
Đối với đống "tái kinh" nhái ăn theo trên thị trường đó, cũng bị quét sạch, mấy xưởng in cũng bị tịch biên tài sản luôn.
Rất nhiều người lập tức hiểu ra, tranh phát tài với công tước hoa Tulip, làm không được đâu!
Cũng có một số người ỷ thân phận mình có chút phân lượng, chạy vào hoàng cung kể lể với hoàng tử Thần.
Nhưng được chỉ là những lời quở trách nghiêm khắc của Nhiếp Chính vương.
Đó là đương nhiên rồi. Dưới sự cổ vũ của Đỗ Duy, nền "công nghiệp" cờ bạc cá cược đã được Nhiếp Chính vương coi như là mạch máu bổ sung tài chính cho đế quốc. Hừm! Các ngươi cướp tiền của Đỗ Duy thì cũng là cướp tiền của ta.
Đương nhiên, cũng có một số tên nhũn não, nhất định phải giành lấy lý lẽ: thí dụ, cờ bạc chúng tôi không làm, chúng tôi chỉ buôn bán tái kinh thôi, vậy cũng xem là phạm pháp sao! Gia tộc hoa Tulip ngươi bán được, lý gì chúng ta không thể bán!
Rất nhiều người kêu oan lên tới cơ quan liên quan, lúc này, Đỗ Duy dứt khoát khiến bộ tài chính đế quốc ký cho mình một công văn độc quyền kinh doanh.
Ài, các ngươi có hiểu thế nào gọi là quyền bảo hộ trí tuệ không?
Đả đảo bản nhái! Bản chính vạn tuế!
Đương nhiên, cũng có một số kẻ thông minh, biết không thể cướp cơm với Đỗ Duy. Có một số tên đầu óc uyển chuyển, lập tức tìm tới cửa cầu kiến quý ngài công tước hoa Tulip, chỉ cầu mong đại nhân có thể nhẹ tay một tí: Người ăn thịt, cũng phải cho chúng tôi chút canh húp, được không? Mọi người đều là quý tộc với nhau cả. Cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu sẽ thấy, tính ra cũng có chút quen biết mà.
Đối mặt với loại khách tới nhà xin xỏ này, Đỗ Duy vẫn rất khách khí, hắn sau khi tiếp đãi mấy tên này, thái độ rất hòa nhã, ân cần, nhưng ý tứ trong lời nói, ngấm ngầm lộ ra một tin tức: muốn vô chơi cùng ư? Có thể, giao phí gia nhập đây!
Loại phí "gia nhập" này, Đỗ Duy có hai cách thanh toán. Thứ nhất, muốn gia nhập cuộc chơi, trước tiên nộp một khoản "phí mời gia nhập", mỗi một điểm cá cược, phải đóng 5000 kim tệ phí gia nhập. Phí này, Đỗ Duy không lấy một xu, toàn bộ giao cho bộ tài chính đế quốc.
Còn cách còn lại, tất cả điểm cá cược, đều phải chịu sự giám sát chặt chẽ của quan viên bộ tài chính đế quốc. Lợi ích sau khi thanh toán còn lại, phải giao ra 30%.
Loại điều kiện này không thể nói là không hà khắc, nhưng bây giờ trong tay Đỗ Duy cầm đao, thái độ rất rõ ràng: hoặc là bịt mũi đồng ý, hoặc là, ngươi đừng hòng mà dây vào việc này.
Kết quả, sau trận sóng gió này, đại thần tài chính đế quốc cảm ơn Đỗ Duy đến rơi lệ, nếu không phải Đỗ Duy đã lấy vợ, hơn nữa cháu của đại thần tài chính đã đính hôn với em trai Đỗ Duy, đại thần tài chính hận không thể có thêm một cháu gái để gả cho Đỗ Duy.
- Biết kinh doanh cái gì kiếm tiền nhiều nhất không? Lũng đoạn! Bất cứ làm ăn gì, chỉ cần ngươi có thể lũng đoạn cả một ngành, cho dù người bán đinh cũng có thể đếm tiền đến sùi bọt mép luôn.
Xong việc, Đỗ Duy nói như thế với Zach bé nhỏ, triết lý này làm cho Zach bé nhỏ xuýt xoa mãi không thôi.
Raoen mấy ngày này có chút bận, đến nỗi không thể giải quyết hết.
Thân là thị vệ trưởng của quý ngài công tước hoa Tulip, theo lý mà nói hắn nên lúc nào cũng ở bên cạnh đại nhân. Nhưng đáng buồn là, Đỗ Duy hình như không cần người tới bảo vệ... Với thực lực của hắn, đại lục hiện nay người có thể làm hắn bị thương dường như rất hiếm hoi. Nếu như thật sự có loại đối thủ cấp bậc đó tới, vậy thì cũng tuyệt đối không phải là Raoen và những thị vệ đó có thể cản trở được.
Cho nên, thân là tâm phúc bên cạnh được tín nhiệm nhất của Đỗ Duy, phần nhiều thời gian của Raoen là làm một số việc bí mật không thể gặp người khác cho Đỗ Duy.
Giống như lần này!
Buổi tối ngày thứ 3 sau lễ Khánh Phong, quý ngài công tước đột nhiên kêu một mình Raoen tới thư phòng, sắc mặt quý ngài công tước lúc đó cực kỳ nghiêm túc và ngưng trọng, giao cho Raoen một nhiệm vụ bí mật, hơn nữa ngữ khí của quý ngài công tước lúc đó rất uy nghiêm: Việc này tuyệt đối phải giữ bí mật! Chỉ cho một mình Raoen đi làm, không cho phép dẫn theo bất kỳ ai! Xong việc cũng vĩnh viễn không được tiết lộ nửa chữ! Chính là chôn vùi việc này trong lòng cả đời.
Thấy đại nhân nói trịnh trọng như vậy, Raoen đối với Đỗ Duy hết mực trung thành, lập tức lấy tính mạng của mình để thề nhất định sẽ hoàn thành.
Sau đó, Đỗ Duy nói ra nội dung mệnh lệnh: Raoen tối nay, đi ra một nơi nào đó ở ngoại thành, lặng lẽ đào lên một xác chết dưới đất. Sau đó mang thi thể đó đi cả đêm đưa tới bình nguyên Roland ở phía nam.
Đỗ Duy còn rất ưa thích con người Raoen.
Tuy rằng võ kỹ của Raoen không hề cao cường, bây giờ cũng chỉ là một võ sĩ trung cấp, về mặt đấu khí cũng chỉ mới nhập môn không lâu. Nhưng con người Raoen này làm rất được việc, hơn nữa rất kín miệng. Điều làm Đỗ Duy thích nhất là: chỉ cần là việc giao cho hắn, không cần hỏi hắn sẽ tuyệt không nhiều chuyện hỏi han, mà sẽ làm theo căn dặn của Đỗ Duy. Cẩn thận, tỉ mỉ hoàn thành công việc.
Tối hôm đó, Raoen theo lời dặn của Đỗ Duy, nửa đêm một mình chạy tới một khu rừng hoang vu nào đó ở ngoại thành, sau đó lấy ra cái xẻng, từ dưới đất đào lên một cái bao gai lớn, sau khi mở ra, bên trong quả nhiên là một xác chết.
Raoen sắp xếp một cỗ xe ngựa, tự mình điều khiển, mang theo xác chết này men theo đường mòn chạy thẳng tới bình nguyên Roland ở phía nam.
Mà trên đường đi, xác chết này lại sống dậy.
Chuyện này có thể nói là vô cùng ngụy dị. Nhưng Raoen một chữ cũng không hỏi.
Thậm chí trên cả chặng đường, hắn đều cố hết sức không nói chuyện gì với xác chết sống dậy đó.
Sau khi đến bình nguyên Roland, Raoen phụ trách tìm tới một nông trại nhỏ hoang vu ở phía nam bình nguyên Roland, đây là sản nghiệp của Đỗ Duy, sắp xếp ổn thỏa cho người đó ở đây.
Hắn làm rất cẩn thận, hơn nữa chẳng hề hỏi bất cứ thứ gì.
Hắn không hề biết, người mà mình mang tới phía nam này chính là người mấy ngày trước vẫn ngồi trong hoàng cung mặc trang phục của hoàng đế.
Sau đó, Raoen lại ngựa không dừng vó chạy tới hành tỉnh Lille, trong một thôn trấn nhỏ, bí mật đem một hộ gia đình: một phụ nữ trung niên và hai đứa bé gái tới nông trại nhỏ trước đó.
Sau khi làm xong tất cả, để lại một ít tiền, nói với lão già đó:
-Các người ở đây đi. Tất cả đồ dùng sinh hoạt ở đây đều có, trong vòng một tháng, các người không được rời khỏi nông trại này nửa bước. Đây là mệnh lệnh của quý ngài công tước hoa Tulip! Sau đó liền rời đi.
Grooms đại nạn không chết, tâm tình tự nhiên vô cùng kích động, hơn nữa còn có thể đoàn tụ với gia đình, trong lòng hắn tự nhiên vô cùng biết ơn Đỗ Duy.
Đồng thời hắn cũng biết, mạng sống của mình là một canh bạc cực kỳ mạo hiểm. Lỡ như tin tức tiết lộ ra ngoài, mình chết chắc rồi. Cho nên hắn rất cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của Đỗ Duy, ở lại nông trại bí mật đó.
Mà Đỗ Duy cũng sẽ không cho hắn ở đó mãi. Theo kế hoạch của Đỗ Duy, qua vài ngày sẽ có người tới đó, sau đó đưa gia đình này xuống phía nam, tại một cảng nào đó, ngồi lên thuyền của gia tộc Đỗ Duy ra biển... Tại Nam Dương xa xôi, bọn họ có thể định cư ở đó. Đội thuyền biển của Đỗ Duy đã sớm mở ra tuyến đường vận chuyển và thương mại, cũng đã xây dựng vài cứ điểm ở Nam Dương.
Khi Raoen hoàn thành nhiệm vụ Đỗ Duy giao, trở về đế đô thì đã qua gần 1 tháng rồi.
Hắn không hề biết, theo sự lan truyền tin tức về đại hội tỉ võ ra toàn đại lục, càng ngày càng nhiều võ sĩ không gặp thời từ các nơi trên đại lục đều lục tục kéo tới đế đô.
Nhất thời, trên những con đường chính thức tới đế đô, trạm xe, bến cảng, khách điếm, việc kinh doanh tăng lên mấy lần.
Ngày thứ 28 sau lễ Khánh phong, Raoen về tới một thành nhỏ ngoài đế đô mười dặm. Nơi này là một thành nhỏ phụ trách bảo vệ đế đô.
Cùng với thời gian hòa bình suốt mấy trăm năm, nơi này đã phát triển thành một thành phố mười vạn người. Đồng thời, nơi này còn trú đóng một nhánh cận vệ quân vương thành.
Sau khi Raoen dùng cơm trưa tại một quán ăn ở đây, liền chuẩn bị lên đường. Hắn có thể trước khi trời tối trở về phủ công tước hoa Tulip ở đế đô, báo cáo với đại nhân mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng ngay lúc Raoen ra khỏi quán ăn, người hầu bên cạnh dắt ngựa của hắn tới, khi Raoen xoay người lên ngựa, động tác của hắn đột nhiên dừng lại một chút, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm phía trước của con đường, hình như sững người một lát.
- Ý... chẳng lẽ là...
Bóng lưng quen thuộc đó, hiện thoáng trong đám đông, đợi khi Raoen hoàn hồn nhìn lại thì đã không thấy nữa rồi. Hắn sững sờ một chút, sau đó nhíu mày: Chẳng lẽ mình mình lầm sao?
Nhưng hình dáng đó, rõ ràng rất quen thuộc...
Đối với binh lính phòng trị an đế đô mà nói, mấy ngày này thật sự là mệt chết đi được.
Mọi người đều hủy ngày nghỉ, toàn bộ đều phải làm tăng ca, không nghỉ phép. Như vậy có thể tưởng tượng được.
Theo như thống kê của Hiệp Hội kỵ sĩ, trong thời gian một tháng này, số người báo danh đã tăng tới 3400 người.
Hơn nữa trong số người này, gần như một nửa đều là người nơi khác đến từ các nơi trên đại lục.
Có thể tưởng tượng, hơn một ngàn võ sĩ các nơi kéo vào đế đô, mang tới cho trị an của đế đô rất nhiều tai họa ngầm.
Phàm là người luyện võ, đại đa số đều là người dũng mãnh, hung hãn. Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, người luyện võ sẽ không dễ dàng phục người khác.
Trong đế đô tràn ngập võ sĩ bên ngoài với đủ loại khẩu âm khác nhau. Đám võ sĩ này thường ngày rất dễ xảy ra một chút va chạm và mâu thuẫn nhỏ.
Thí dụ, khi báo danh, trong đám người xếp hàng chỉnh tề, sẽ có va chạm. Thí dụ khác, bởi vì đột nhiên có quá nhiều người bên ngoài vào (không chỉ là tham gia thi đấu, rất nhiều khách tham quan từ bên ngoài chạy tới xem náo nhiệt), tất cả khách sạn, trạm xe trong đế đô đều đông đến sợ luôn. Ngay cả giá giường của hãng xe ngựa Đại Thông cũng tăng lên 3 lần.
Lúc này, có thể khi ngươi tùy tiện ở trong một quán trà nhỏ nào đó, trong quán rượu nhỏ hay đang đi đường không cẩn thận đụng phải một người, đối phương chính là một võ sĩ. Mà khi người đông gây loạn, bởi vì cướp đoạt căn phòng, cướp đoạt cái bàn, cướp đoạt chỗ trống, thậm chí cướp đoạt chỗ trên xe ngựa..., đối với người luyện võ mà nói, phần lớn không thích dùng miệng nói đạo lý. Cách bọn họ thường dùng chính là: dùng võ lực nói chuyện, nắm đấm ai cứng, người đó có đạo lý.
Kết quả, đế đô trong một tháng này, xuất hiện hơn 300 vụ ẩu đả, đánh nhau nghiêm trọng, làm cho bảy người chết, hơn hai mươi người bị thương, còn có hơn 200 người bị bắt giam vào ngục của phòng trị an.
Thống lĩnh của phòng trị an đã gửi thư cầu viện lên Nhiếp Chính vương.
Hắn thật chẳng biết làm sao, trong phòng trị an của đế đô tổng cộng chỉ có một vạn binh sĩ, bình thường phải phụ trách an nguy của một thành thị lớn cả triệu người... Vậy thì cũng được đi! Bây giờ đột nhiên vào hơn 1000 võ giả dũng mãnh, hung hãn. Hơn nữa, trong mỗi lần tranh chấp, đánh nhau, phần lớn những người ngoài này đều không sợ binh sĩ, thậm chí có một số tên dữ tợn uống nhiều còn dám rút kiếm ra tay với binh sĩ phòng trị an.
Không tới một tháng, phòng giam của phòng trị an đều nhét đầy người.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
18 chương
58 chương
108 chương
1550 chương
1343 chương
74 chương