Ác Ma Pháp Tắc

Chương 617 : Tấm thân bất tử

Khi Hussein vừa nhìn rõ tướng mạo của gã "Sphinx", sắc mặt Thánh kị sỹ đang lạnh lùng bỗng chốc ngập tràn phẫn nộ. Ánh mắt như lửa điện nhìn chằm chằm vào cái gã Rosetta kế bên! - Deas! Deas!! Ánh mắt Hussein gần như phun lửa, lửa giận bừng bừng khiến Rosetta nghẹt thở: - Nói cho ta biết! Chẳng lẽ cái tên thiên sứ giáng trần này sử dụng thân thể của Deas sao? Vậy còn Deas! - Ồ, ngươi muốn nói chủ nhân ban đầu của thân thể này hả? Sphinx bật cười, nụ cười trên mặt hắn ôn hòa như trẻ con nhưng ánh mắt lại băng lãnh đến đáng sợ. Đến cả đôi con ngươi màu ám kim cũng chứa đựng vài phần ngụy dị: - Linh hồn ban đầu của nhân loại đó tất nhiên là bị ta đồng hóa rồi. Đồng hóa… Hussein đã hoàn toàn phẫn nộ! Tuy đã phản ra khỏi Quang Minh thần điện. Thánh kị sĩ năm xưa, Thần Thánh kị sĩ trưởng với đức tin vững chãi bây giờ đã trở thành tên tội phạm bị truy nã. Nhưng … đó chỉ bởi vì Hussein phát hiện bí mật kia trong thánh đường của thần điện, phát hiện ra cái chuyện ghê tởm, về tấm huy chương mà Aragon và St. Roland kị sĩ đoàn để lại bị thần điện nguyền rủa nên mới bị truy sát. Nhưng sâu trong nội tâm của Hussein, cái tín ngưỡng mà từ nhỏ hắn đã tiếp nhận bồi đắp sớm đã trở nên thâm căm cố đế. Về bản chất, hắn khó có thể dứt bỏ được tín ngưỡng của mình. Cho dù là phản bội lại thần điện nhưng sâu trong nội tâm của hắn vẫn dành cho Thần Điện một tình cảm đặc biệt. Thế mà bây giờ… Hussein nhớ rất rõ, bản thân hắn từ nhỏ đã vào thần điện, được đào tào để trở thành Thần Thánh kị sĩ trong tương lai. Hơn nữa nhờ tư chất xuất chúng nên sớm đã nổi bật hơn người, được cho là ngôi sao hy vọng của tương lai. Nhưng vào năm đó, trong doanh trại huấn huyện Thần Thánh kị sĩ đoàn của Quang Minh thần điện lại xảy ra một chuyện không ai hiểu nổi. Chỉ trong một đêm, mười mấy thánh kị sĩ dự bị trẻ tuổi cực kì ưu tú khi ấy toàn bộ tử vong trong doanh huấn luyện --- đương nhiên đây là cách nói với bên ngoài. Nhưng mà trong lòng mấy kị sĩ trẻ như Hussein tự nhiên sẽ có nhiều nghi vấn. Nhất là đối với những cái cớ nào là "ôn dịch" hay "bệnh cấp tính". Hussein căn bản không tin chút nào. Dù sao thì những kị sĩ trẻ tuổi đột nhiên tử vong đều là người có thân thể cường tráng. Không có lý nào lại một hơi chết nhiều người như vậy, hơn nữa còn cùng một thời điểm. Trong đó có mấy người là bạn tốt trong doanh huấn luyện của Hussein khi còn trẻ. Trong đó bao gồm luôn cả Rosetta trước mặt này… còn có Deas kia. Cái gã tên Deas có một khuôn mặt trẻ con khiến người ta yêu thích, đối với tín ngưỡng thành kính vô cùng, hơn nữa tư chất xuất chúng, hắn cũng là một trong những người bạn tốt của Hussein. Nhưng mà bây giờ, "Deas" đang đứng trước mặt đã không còn là Deas nữa rồi!! Giáng lâm … đây là một từ ngữ đáng khinh bỉ biết bao! Thế mà nghe ra lại đường hoàng đến thế! Ánh mắt Hussein càng lạnh: - Mượn danh tín ngưỡng, giết chết chiến sĩ trung thành với mình, cướp đoạt cơ thể của họ…. Cái này là chính là giáng lâm? Đây là mưu sát trắng trợn!! - Hussein - Giọng của Rosetta đầy cay đắng. Hắn đã đứng vững lại, dùng trường kiếm đã cụt mất một đoạn chỉ vào mặt Hussein: - Ngươi không hiểu! Lúc đó, mười mấy người chúng ta đều là tự nguyện! - Tự nguyện ư? - Hussein cười lạnh một tiếng: - Đó cũng chỉ là "tự nguyện" do bị lừa gạt! Sphinx phát ra một tràng cười khanh khách. Trong đêm tối, trong tiếng hò hét giết chóc, tiếng cười này liền càng khiến cười ta dựng tóc gáy: - Hussein, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Bởi vì lúc trước khi lựa chọn cơ thể để giáng lâm, ngươi vốn là nên xếp ở vị trí đầu! Đáng tiếc …. hình như kị sĩ trưởng của các ngươi có kì vọng đối với ngươi rất cao, không muốn mất đi một người kế nhiệm thủ lĩnh kị sĩ đoàn tương lai như ngươi… chỉ là, đáng tiếc! Thật là châm biếm! Kị sĩ thiên tài lúc trước được họ kì vọng cao như thế, bây giờ lại trở thành nổi xấu hổ lớn nhất của thần điện! Hussein nhìn nụ cười của Sphinx… bộ dáng nụ cười đó rõ ràng là Deas. Gã Deas có khuôn mặt trẻ con kia! Nhưng mà giọng nói này lọt vào trong tai của Thánh kị sĩ lại ghê tởm đến nói không ra lời! - Hừ, xem ra lại là ta may mắn! Hussein nhấc lợi kiếm lên, rung nhẹ một cái, hào quang của đấu khí vàng kim trên lưỡi kiếm lóe lên: - May là ta đã phản ra khỏi giáo hội rồi! Bởi vì hôm nay, ta coi như là nhìn rõ triệt để bộ mặt đám người dùng danh nghĩa cao thượng để làm chuyện hèn hạ như các ngươi! Thật ra, chém giết xung quanh vẫn đang tiến hành thảm liệt. Khi Hussein nói với đối phương mấy câu này, hắn đang không ngừng thay đổi góc độ của cơ thể. Nhưng mỗi một hành động nhỏ của bản thân đều bị cái tên Sphinx đối diện phát hiện, ánh mắt luôn chuẩn xác khóa chặt Hussein! Hussein biết, cái tên thiên sứ giáng lâm này nhất định cũng là một tên cực kì lợi hại! Chỉ bằng việc hắn lúc nãy thiếu chút nữa đã thành công đánh lén mình, còn lén mò đến sau lưng mình mới bị mình phát hiện. Thứ bản lãnh này, chỉ e …. Tình huống chiến trường bây giờ nguy cấp, Hussein thử mấy lần, cuối cùng quyết định đánh liều một phen, hét lớn một tiếng liền lao về hướng Sphinx! Đấu khí vàng kim trong nháy mắt sáng bừng lên như ánh mặt trời! Giống như có một vầng dương rực rõ bừng lên trong đêm tối! Hào quang đấu khí gần như bao phủ cự li mấy mét xung quanh, cuối cùng hóa thành vô số lưu tinh từ bốn phương tám hướng bắn về Sphinx ở giữa! Con ngươi ám kim sắc của thiên sứ đột nhiên co lại. Đối mặt với thánh cấp cường giả của nhân loại, hắn cũng không dám coi thường. Hai tay dang ra, miệng nhanh chóng lẩm bẩm niệm mấy tiếng kì dị. Liền đó một vầng sáng thánh khiết nhanh chóng bao phủ xung quanh người hắn. Vầng sáng thánh khiết này có vẻ rất giống với thần thánh đấu khí mà thần thánh kị sĩ tu luyện, nhưng lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Chỉ thấy vô số lưu tinh kim sắc va vào quầng thánh quang khiết bạch. Quang cảnh như hồ nước vào ngày mưa mùa hạ, vô số những gợn sóng do bị nước mưa khuấy động, thế mà Sphinx ở giữa lại không chút sợ hãi! Trong tiếng dội vang, chân Hussein đạp mạnh mặt đất một nhát. Ầm một tiếng, mặt đất cũng bị cú đạp này của hắn làm xuất hiện một cái hố lớn thật sâu! Cả người thánh kị sĩ đã xuyên qua như một mũi tên bén nhọn! Trường kiếm trong tay hắn, hào quang trên mũi kiếm đột nhiên hóa thành vô số điểm sáng như sao trời, hình thành nên một cái lưới lớn chằng chịt phủ xuống Sphinx! - Hả? Thiên sứ kinh ngạc thốt lên. Hào quang thánh khiết lại bùng lên lần nữa, đỡ lấy Hussein đang lao đến. Sau khi quang mang kim sắc và thánh quang nhũ bạch va chạm với nhau, bỗng nhiên đất trời như tĩnh lại … nhưng loại yên tĩnh trong chớp mắt này lại là dấu hiệu báo rằng bùng nổ sắp diễn ra! Ầm!! Một làn sóng hình tròn cực lớn từ vị trí trung tâm nơi sức mạnh của hai người va chạm tản ra! Liền đó hình thành một đợt sóng xung kích hình tròn nhanh chóng tản ra bốn phía! Mấy trăm thành ngàn người của hai phe vốn đang chém giết xung quanh bị tiếng nổ vang này làm cho chấn động, lập tức nghiêng ngả ngốn ngang, có người ngay cả vũ khí cũng cầm không nổi nữa! Theo sau sóng xung kích dường như có một cơn lốc xoáy cực lớn đang cuốn đến. Chỉ nhìn thấy bóng người bay loạn. Những binh sĩ xung quanh liền bị thổi đến nghiêng ngả, có người còn bị thổi đến bay thẳng ra xa! Dưới làn sóng âm thân thể Hussein và Sphinx như cố định giữa không trung. Trường kiếm của Hussein chém xuống, còn trong tay Sphinx không biết tự lúc nào đã có thêm một cây chiến thương màu bạc cao gần đến đầu người! Độ dài cây chiến thương màu bạc đó chỉ bằng một nửa của trường mâu kị sĩ bình thường, ngân quang chớp nhoáng, bao phủ một tầng ánh sáng thánh khiết khiến người ta phải lóa mắt. Sphinx lúc này giơ trường thương bằng cả hai tay, đỡ lấy một nhát chém kinh thiên động địa của Hussein!! Trong vòng khoảng mấy chục mét xung quanh hai người, chiến sĩ của hai bên lúc nãy còn đang thảm chiến sớm đã không còn một ai đứng vững. Đa số đã bị đánh văng thẳng ra xa sau cơn sóng xung kích dữ dội vừa rồi! Trên mặt đất không ngờ đã xuất hiện một cái hố tròn đáng sợ có đường kính cực lớn hàng mấy chục mét! Mà hai người Hussein và Sphinx đang ở vị trí trung tâm của hố tròn này! Người duy nhất bên cạnh hai người không bị ngã gục thì chỉ còn cái gã Rosetta phía xa xa kia mà thôi. Nhưng tai, mũi hắn đều đã túa máu. Hắn cắm trường kiếm xuống đất, nắm chặt và quỳ một gối, đấu khí toàn thân bạo phát ra điên cuồng mới miễn cưỡng chống lại được dư âm từ sự xung kích bởi sức mạnh của hai đại cường giả! - Ha ha ha ha… Tiếng cười lớn của thiên sứ vang dội bên tai từng người: - Hussein, ngươi quả khiến cho ta ngạc nhiên và vui sướng, không ngờ rằng trong thế giới loài người còn có loại cường giả như ngươi. Tiếng cười của Sphinx mang theo sự chế nhạo. Trường thương màu bạc rung lên, đẩy mũi kiếm của Hussein ra…. Sau đó, gần như chỉ trong nháy mắt, thân hình của hai người đồng thời biến mất trong không trung! Trên bầu trời, mảnh không gian đó uốn khúc một cách kì dị. Cùng lúc đó vẳng lên hai tiếng thét dài! Tiếng thét tràn ngập giữa trời đất! Chiến ý dâng trào như ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt! Sau đó chỉ thấy trong mảnh không gian kia đột nhiên bùng lên một chuỗi âm thanh! Lôi điện! Hỏa diễm! Sự va chạm của hào quang đấu khí! Không gian như không ngừng bị xé rách, uốn khúc. Cảnh tượng sấm sét nhập nhằng khiến người xem choáng ngợp! Trong tiếng nổ vang khi binh khí giao nhau! Thân hình hai người đều chưa từng xuất hiện qua. Những người còn lại chỉ nhìn thấy trên không từng chuỗi lửa điện không ngừng bừng sáng! Khung cảnh lúc này khiến cho hai phe đang chém giết cũng phải ngây người ra. Người của hai phe đều lùi lại trong vô thức! Rosetta nhìn như ghim lấy bầu trời trên không, ánh mắt hơi kì dị. Miệng hắn hình như còn đang thì thào tự nói, nhưng xung quanh không ai nghe thấy hắn nói gì. Hắn đã nói: - Đây… chính là sức mạnh sao! Tại sao, ta lại không có được!! tại sao… Càng không ai chú ý đến ánh mắt của Rosetta lúc ấy tràn ngập tràn một nỗi oán hận sâu sắc! Hai cường giả tuyệt thế đều dùng sức mạnh của thánh cấp trực tiếp lợi dụng pháp tắc của không gian để thuấn di qua lại! Vừa chiến đấu vừa thuấn di trong khe nứt không gian, phương thức chiến đấu loại này là thứ mà những cao thủ ở tầng lớp bình thường không thể nào hiểu nổi. Cuối cùng, sau khi không biết đã thuấn di bao nhiêu lần, trên bầu trời lại một lần nũa vang lên tiếng hú dài, tiếng hú đinh tai xen lẫn cả đau đớn. Liền đó, ầm một tiếng. Một ánh chớp nhá lên giữa không trung, hai bóng người cùng lúc tách ra từ trong ánh điện. Mỗi người lùi lại mười mấy mét, sau đó dừng lại trên không. Gã Sphinx kia sắc mặt trắng bệch, đột nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu màu ám kim quái dị! Vậy mà sau khi hắn ói ra ngụm máu tươi này, trên mặt lại nở nụ cười quái dị. Vẻ mặt trắng bệch thoáng cái đã khôi phục lại tươi tắn như trước. Chiến thương màu bạc mang theo thánh quang vút một tiếng chỉ thằng vào Hussein phía xa: - Hừ, Hussein! Đệ nhất kị sĩ của nhân loại trên đại lục! Ngươi cho rằng, nhân loại có thể chiến thắng thiên sứ của nữ thần sao!! Kim sắc đấu khí quanh người Hussein sáng lên vạn trượng. Nhưng trên ngực phải của hắn lại xuất hiện một lỗ vết thương máu thịt mơ hồ! Đây là do trong chiến đấu lúc nãy bị chiến thương của gã thiên sứ đâm xuyên. Nhưng Hussein khi ấy cũng không lỗ vốn. Bởi vì trường kiếm của hắn cũng đã hung hăng đâm vào ngực đối phương! Lần đọ sức kịch liệt đầu tiên, hai bên ngang tài ngang sức. Có điều bây giờ mắt thấy Sphinx chỉ hít thở mấy lần, ói ngụm máu là đã khôi phục rồi! Còn trên ngực hắn, nơi bị mình đâm xuyên nào còn một chút dấu vết nào của vết thương? Trái tim Hussein trầm xuống! - Ngươi thực sự có vốn liếng để kiêu ngạo. Giọng nói của Sphinx giống như tiếng chuông tang tóc trong đêm tối: - Đáng tiếc, nhân loại, ngươi tuy có thực lực của thánh cấp. Đáng tiếc, ta thân là thiên sứ của nữ thần, sở hữu tấm thân bất tử do nữ thần ban cho! Cho dù ngươi và ta thực lực tương đương nhau, nhưng hôm nay, ta nhất định có thể giết chết ngươi tại đây! Khuôn mặt nở nụ cười hung tợn, ánh mắt ngập tràn bỡn cợt, Sphinx nhìn đăm đăm vào …. Con mồi của mình! Chính vào thời khắc Hussein và mấy người Barton đang đối mặt với quyết chiến sinh tử… Thành Loran, trong phủ công tước hoa Tulip. Đỗ Duy ngồi trong phòng. Căn phòng ngủ công tước xa hoa lộng lẫy. Lò sưởi đang bốc cháy hừng hực xua tan đi hơi lạnh xứ tây bắc. Cả tấm thảm dày cộm trong phòng, đạp lên cứ như là bước trên mây. Đỗ Duy tựa vào một chiếc ghế thoải mái, lim dim mắt. Vivian khoác hờ áo ngủ, để chân trần ngồi bệt trước lò lửa. Tay cô nàng cầm một cây cời lửa, tỉ mỉ khều than đang cháy trong lò. Còn Jojo lại ngồi đối diện với Đỗ Duy, có vẻ như đang suy tư chuyện gì đó. Qua một hồi, cô nàng mới chau mày: - …. Nói như vậy, cái tên Ares đó đã tặng anh hai món thần khí? Nhưng mà bây giờ anh có thể sử dụng hai món thần khí này không? - Mũi tên địa ngục Fedora vốn là thần khí, ta chẳng phải là vẫn đang sử dụng sao. – Đỗ Duy cười thản nhiên. - Nhưng … thực lực hiện nay của anh rốt cuộc là trình độ gì? Thánh cấp? hay là lĩnh vực? Nghe xong lời này, sắc mặt Đỗ Duy liền có chút bất đắc dĩ: - Có thể nói, không phải Thánh cấp, cũng không phải là lĩnh vực… ta, xem như là không trên không dưới. không thuộc loại nào! Bởi vì hiện nay ta không thể sử dụng lĩnh vực, trừ phi là ta muốn chết. Hoặc bên cạnh có một cường giả thần cấp như Ares có thể giúp ta khôi phục thân thể bất cứ lúc nào… hoặc là… có được một tấm thân bất tử… ý? Không đúng!!! Vừa nói được nửa câu, sắc mặt Đỗ Duy đột nhiên đại biến. Hắn nhảy bật khỏi ghế, nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, kéo phăng tấm rèm rồi mở cửa sổ ra. Gió lạnh buổi đêm thổi vào khiến Jojo run cầm cập, cũng thổi bay mái tóc của Đỗ Duy. Nhưng sắc mặt Đỗ Duy ngưng trọng, nhìn về phía xa, hình như đang dỏng tai lắng nghe gì đó. Cuối cùng… - Xảy ra chuyện rồi! Sắc mặt Đỗ Duy nghiêm túc, chỉ tay về phía xa, hướng hắn chỉ là hướng đông! - Anh nói gì cơ? - Jojo ngẩn người nhìn về phía đông nơi xa bên ngoài cửa sổ… trên bầu trời đầy sao, ánh trăng treo cao, mọi thứ đều tĩnh lặng như thường, chẳng có gì cả. - Không, ta có thể cảm nhận được. Đỗ Duy chau mày, đột nhiên ánh mắt lóe lên: - Có sức mạnh của thánh cấp cường giả! Hơn nữa…. là hai người! Sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn: - Một trong số đó… Quỷ tha ma bắt! Là Hussein !! Xảy ra chuyện gì rồi!! Không đợi cho Jojo kịp nói gì, trước mắt cô nàng bỗng hoa lên. Đỗ Duy đã phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, thân thể chớp cái đã biến mất trong bầu trời đêm. Jojo đang định phi thân nhảy ra khỏi cửa sổ nhưng từ xa xa đã nghe thấy giọng nói của Đỗ Duy truyền đến, nghiêm khắc dị thường: - Ngàn vạn lần đừng đi theo!! Mau nhanh đi tìm Phillip!! Giọng nói vẳng lại đã là từ mấy trăm mét ngoài xa rồi.