Ác Ma Pháp Tắc

Chương 609 : Ôi! Chàng trai mạnh mẽ!!!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Đỗ Duy có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh ngồi xuống ghế, liếc nhìn bình thủy tinh cùng với hoa hồng nằm ngổn ngang, cười lạnh một tiếng: "Công chúa điện hạ ở đế đô quả nhiên vô cùng xa xỉ. Người có biết, vì hầu hạ người, mấy thị nữ bên ngoài từ mờ sáng đã phải ra vườn hoa hái hoa hồng, cả ngón tay bị gai đâm không biết bao nhiêu chỗ. Mà ngài lại dễ dàng vất chúng xuống đất cho hả giận…" "Ta…" Công chúa Louise vừa định nói: "…còn không phải bởi vì ta bị ngài làm cho tức giận hay sao?" Còn không đợi nàng mở miệng, Đỗ Duy đã quay sang nhìn cây roi trên mặt đất: "Công chúa điện hạ, ta hy vọng người nhớ kĩ một việc! Tây Bắc là địa bàn của ta, muốn trừng phạt người của ta thì chỉ có một người có quyền! Đó chính là ta!" Đỗ Duy chỉ vào mũi của mình: "Cho dù người của ta có phạm sai lầm thì cũng sẽ do ta xử lí, không cần phiền tới người ngoài đánh đập! Càng huống chi ta nghe nói Sandy cũng không có phạm sai lầm gì, vừa bước vào cửa đã bị người hồ đồ đánh đập một trận! Vậy chẳng lẽ ở trong hoàng cung đế đô, mỗi lần tâm trạng không vui thì nàng đã thích tùy ý đánh người hầu cho hả giận hay sao? Nếu vậy, ta xin cảnh báo với điện hạ, tốt nhất là ngài không nên bộc lộ sở thích này ở Tây Bắc!" Công chúa tức giận suýt nữa hôn mê bất tỉnh, nàng đang muốn phản bác, đột nhiên lại sửng sốt nhìn chằm chằm vào bả vai Đỗ Duy. Trong lúc đỗ duy ngồi xuống ghế, áo khoác của hắn bị lệch một chút, lộ ra một dấu răng màu hồng, rõ ràng là vết răng của phụ nữ cắn! Nhìn thấy vết răng, công chúa đỏ mặt xấu hổ gần như muốn chảy máu mũi, trong lòng đột nhiên sinh ra lửa giận ngùn ngụt. Đỗ Duy đứng lên lạnh lung nói: "Được rồi, công chúa điện hạ, ở địa bàn của ta mà ai dám động đến thuộc hạ của ta thì đều phải trả giá. Người nên cảm thấy may mắn bởi vì ta không có thói quen dùng bạo lực với phụ nữ!" "Ngài! Chẳng lẽ ngài dám động thủ đánh ta hay sao!" Công chúa Louise lúc này trong lòng đã tức giận muốn hộc máu. Cũng không phải vì đỗ duy đối với mình không cung kính, mà là… Cái người đàn ông từng làm cho mình mơ mộng bao lâu nay. Vào ngày chính biến hôm đó, hình ảnh một thiếu niên bất khuất cho dù bị gia tộc vứt bỏ cũng dùng một bờ vai nhỏ yếu của mình để chống cự cường địch… Thiếu nữ hoài xuân! Bao nhiêu đêm Công chúa Louise mơ hồ đã hoàn mĩ hóa hình ảnh con người này. Ngay cả chính nàng cũng không biết từ lúc nào đã đem vị công tước Hoa Tulip này trở thành con người được chờ đợi nhất trong lòng… Thậm chí lần này đi Tây Bắc, nàng còn tưởng tượng lần đầu gặp mặt của mình với vị thiếu niên công tước vang danh thiên hạ này sẽ là một tình huống lãng mạn ra sao... Đáng tiếc, mọi việc diễn ra sáng hôm nay… Chân công tước Hoa Tulip không mang giày, nửa thân trên để trần, một bộ dạng thô lỗ xông vào phòng mình, lại còn la mắng mình, quả thực… đập vỡ giấc mộng lãng mạn của nàng! Nhưng đỗ duy vốn không hề quan tâm tới cái gì gọi là thiếu nữ mộng mơ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy cực kì tức giận! Vốn thật vất vả mới giàn xếp được chuyện tình cảm với hai chị em xinh đẹp kia. Một đêm xuân tiêu, buổi sáng nay hẳn là cảnh đẹp hắn cẩn thận vuốt ve an ủi hai mỹ nhân nhỏ bé, lại bị một việc như thế này phá hỏng! Đỗ Duy cười lạnh: "Ta sẽ không đánh người, yên tâm, người vốn là lá ngọc càng vàng! Tuy nhiên…" Nói rồi, Đỗ Duy xoay người ra cửa nhìn thị nữ, lạnh lùng truyền lệnh: "Truyền lệnh của ta! Hôm nay công chúa điện hạ chán ăn, không cần chuẩn bị bữa sáng cùng bữa trưa nữa!" Công chúa còn tưởng rằng mình nghe lầm! Tên thô lỗ hỗn đãn này, dĩ nhiên hắn dám bỏ đói ta??? Dĩ nhiên Công chúa không biết tên đỗ duy này gan to bằng trời, chuyện gì mà không dám làm? Lúc đầu đoàn sứ giả của thảo nguyên vương phái tới đàm phán, hắn còn dám để cho thảo nguyên thân vương ở lều rách nát! "Ngài! Ngài đứng lại đó cho ta!" Mắt thấy đỗ duy xoay người muốn đi, rốt cục công chúa không thể nhịn được nữa, quát to một tiếng. "Chuyện gì?" Đỗ Duy nhíu mày: "Điện hạ, nếu ngài vẫn tiếp tục chọc ta phát hỏa, vậy chỉ sợ ngài cũng không cần ăn bữa cơm tối nữa!" Nói xong đỗ duy hung ác trừng mắt nhìn vị mĩ nhân này rồi xoay người bước thẳng đi. Công chúa điện hạ ngơ ngác đứng trong phòng, trong lòng lúc này tự hận mình tới chết! Bỏ lại vị công chúa cành vàng lá ngọc trong phòng, đỗ duy nhanh chóng rời đi. Sáng sớm gió thổi mang chút hơi lạnh. Hắn đang nghĩ tới việc quay về phòng, thừa dịp hai tiểu mĩ nhân còn chưa rời giường lại có thể chui vào chăn ôm ôm ấp ấp một hồi. Nhưng đi được nửa đường hắn đã bị Philip ngăn cản. Nguyên nhân là lúc Philip nghe tin đỗ duy tức giận xông vào phòng công chúa, hắn lập tức sợ run lên! Trong lòng Philip không nhịn được thở dài đau xót: "Ôi! Chủ nhân, hiện giờ chúng ta đã đắc tội với vương phi tương lai rồi, ta vất vả lắm mới có thể thuyết phục vị công chúa này giữ trung lập, hy vọng ngài cũng đừng đắc tội với nàng!" Mà báo tin cho Philip biết cũng không phải ai khác, chính là Sandy, kẻ vừa rồi bị đánh chạy ra khỏi phòng. Tên tiểu tử này cũng thông minh, biết là sắp có tai họa nên vội vàng chạy đi tìm tiên sinh Philip . Philip liền vội vã chạy về phía phòng công chúa, nửa đường lại gặp đỗ duy. Lúc này hắn đã biết cuối cùng thì mình cũng chậm chân. Philip thở dài: "Đại nhân, ngài vừa từ phòng công chúa đi ra hay sao?" Hiện tại chân Đỗ Duy không giày, quần áo không đầy đủ. Đỗ duy lập tức cười cười: "Philip, nói chuyện phải cẩn thận! Lời nói kiểu "ta mới từ phòng công chúa đi ra" rất dễ dàng biến thành chuyện xấu đồn đại đấy." Nhìn vẻ mặt Đỗ Duy vẫn cười gian trá, Philip dẫm chân nói: "Đại nhân, ngài vẫn còn cười được hay sao!?" "Sợ cái gì". Đỗ duy nhìn bầu trời, biết bây giờ có chạy về phòng cũng đã muộn rồi, đành dứt khoát lôi Philip về phủ công tước xử lí công vụ. Ngày thường mọi chuyện công vụ xảy ra ở hành tỉnh Desa đều được tập trung về nơi này cho vị tổng quản Philip xử lí, còn Đỗ Duy thì rất ít tới chỗ này. Ngồi xuống uống một chén trà nóng xong, đỗ duy cười cười kể qua một lần mọi việc lúc nãy mình giáo huấn công chúa. Nghe xong Philip cuống quít lắc đầu, tay vỗ đùi: "Đại nhân, ngài làm vậy không phải là tự gây phiền toái hay sao… Bây giờ chúng ta vẫn còn cần vị công chúa điện hạ này giúp đỡ. Mặc dù ngài đã "Fix" vị Vương phi tương lai kia, nhưng khi hai người phụ nữ này về tới đế đô thì thái độ của công chúa đối với chúng ta vẫn rất quan trọng." Đỗ duy đột nhiên cười, một nụ cười tràn ngập vẻ kì dị: "Nói thật, ngay buổi sáng nay, lúc còn ở trong phòng công chúa, ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cho nên ta mới kiên quyết mắng nàng ta như vậy. Bởi vì… ta vốn không định để nàng quay về đế đô!" "Cái gì!?" Philip tay run lên, chút nữa đem cả chồng công văn trên bàn hất đổ xuống: "Đại nhân, ngài nói cái gì?" "Ta nói ta định không để cho vị công chúa điện hạ này quay về!" Đỗ Duy thản nhiên nói tiếp: "Theo ta thấy, nàng ta quay về đế đô, cho dù có nói gì làm gì thì chúng ta cũng không thể uy hiếp nàng được nữa. Rốt cục ta cũng không thể để cho nàng viết một lá thư ngoại tình với ca ca như vị vương phi kia đúng không? Hơn nữa, nếu phải đánh cuộc rằng sau khi quay về thì cô nàng này sẽ không gây chuyện, ta thà rằng tin là không thể! Tới bây giờ ta vẫn không tin vào chuyện phụ nữ không nói lung tung! Phụ nữ trời sinh tính tình vui buồn thất thường, hơn nữa lại lắm miệng! Cho nên tốt nhất là dứt khoát không để nàng quay về đế đô!" Philip mắt sáng rực: "Vậy ý của ngài là…" "Cưới nàng, ở lại Tây Bắc!" Philip vừa nghe xong suýt nữa tưởng mình nghe lầm: "Cái gì? Công tước đại nhân, chẳng lẽ ngài đáp ứng đám hỏi với hoàng thất?" Đỗ duy trừng mắt, lập tức haha cười: "Ta không có nói là chính mình đi cưới cô nàng này! Ta cũng sẽ không lấy loại phụ nữ này, hơn nữa bây giờ trong phòng của ta đã có hai vị thê tử, ta còn chưa "Fix" xong. Ý của ta là…" Hắn vuốt vuốt cằm, mắt chớp chớp: "…tìm một vị hôn phu cho công chúa điện hạ!" Nói xong ánh mắt đỗ duy xoay chuyển, tựa hồ có chút khó nghĩ: "Chỉ là phương diện chọn người thật không dễ dàng. Phải xứng đôi với thân phận của công chúa mà lại là người của chúng ta, vậy phải là người thuộc tầng lớp đầu não của Tây bắc mới được, hơn nữa tuổi phải còn trẻ, lại phải có bản lĩnh… là thanh niên có triển vọng" Lúc này đỗ duy đã nhìn tới Philip, làm hắn sợ đến thiếu chút nữa té khỏi ghế! "Ta? Ta không được! Tuyệt đối không làm được!" Đỗ duy cười hắc hắc, dìu Philip ngồi ngay ngắn lại: "Vì sao ngươi lại nói là không được cơ chứ? Người trẻ tuổi nói được là làm được! Ngươi bày kế giết người phóng hỏa gây chiến tranh không sợ sệt chuyện gì, chẳng lẽ chỉ bảo ngươi đi cưới một vị mĩ nữ còn ủy khuất ngươi hay sao?" Philip trả lời : "Đại nhân, ta thật sự không làm được chuyện này… Ta… trong nhà đã có người yêu…" "Ra là như vậy…" Đỗ duy thở dài lắc đầu: "Vậy quên đi, ta cũng không muốn làm cái chuyện chia uyên rẽ thúy. Ta nghĩ lại, tâm trạng của vị công chúa điện hạ này không vui liền thích cầm roi đánh người, nếu ngươi cưới nàng về nhà, vạn nhất nàng mất hứng, ba ngày lại đánh ngươi hai trận. Thân thể thư sinh yếu ớt như ngươi chỉ sợ chịu không được." Nói xong, đỗ duy vỗ đùi: "Xem ra phải tìm cho nàng loại hình nam tính mạnh mẽ mới được!" Đang nói, đột nhiên hai người nghe phía ngoài truyền vào một tiếng cười thật to, rồi lập tức có người đẩy cửa lớn tiến vào. Một thân hình to lớn xuất hiện trước mắt. Ron Barton tướng quân một thân quân phục, vẻ mặt bụi bặm vừa cười vừa đi vào: "Ha ha ha, hôm trước ta vừa mang đám tiểu tử Tây Bắc quân luyện tập kị mã suốt một trăm dặm, trị cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ! Thật sự là hả giận a! Nhưng mà, Philip, ngươi bảo ta huấn luyện bọn hàng quân này, ta thấy tố chất bọn họ cũng bình thường mà thôi… một số tên còn đúng là đồ bỏ đi!" Vị tướng quân 250 này còn đang hào hứng, lại đột nhiên càm giác được không khí có vẻ không bình thường, chỉ thấy công tước đại nhân cùng Philip tiên sinh đã đứng lên, nhìn quanh người mình đánh giá kĩ càng giống như vừa gặp mặt lần đầu! Qua hồi lâu, Ron Barton tướng quân đã cảm thấy trong lòng sợ hãi, rốt cục đỗ duy cười to ba tiếng, vỗ vai Ron Barton. "Chàng trai mạnh mẽ! Ôi! Chàng trai mạnh mẽ! Chính là ngươi!" Ron Barton chỉ thấy trong lòng run run, bản năng cảm thấy có chuyện gì nguy hiểm, quay đầu nhìn Philip: "Ngươi cùng công tước đại nhân bàn bạc chuyện gì mà lại nói "chính là ta"?" Vẻ mặt Philip đau khổ : Một nhiệm vụ vinh quang mà ngươi không được quyền từ chối ! Trừ ngươi ra không ai thích hợp, tướng quân của chúng ta, chàng trai mạnh mẽ của chúng ta!