Ác Ma Pháp Tắc

Chương 388 : Lên thuyền (phần 1)

Hơn mười cái nỏ ngắn quân dụng, thông thường quân đội đều không được trang bị loại nỏ ngắn này, chỉ có tinh binh của một vài quân đoàn chủ chiến của Đế quốc hoặc ngự lâm quân mới được trang bị. Loại nỏ ngắn này dùng cơ chế thắt để bắn ra, trong vòng hai mươi thước có thể đâm thủng giáp sắt trên người binh lính, được gọi là " Phá giáp tiễn". Giá chế tạo một cái cũng không rẻ, chỉ có nhân vật có thân phận như Đỗ Duy mới có thể trang bị cho tất cả thị vệ bên người loại vũ khí có lực sát thương rất lớn này. Người thảo nguyên chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, đừng nói là giáp sắt, ngay cả một kiện giáp da cũng rất hiếm thấy, đại đa số chỉ khoác áo da thú mà thôi. Tâm tư Đỗ Duy thật hiểm độc, hắn lặng lẽ hạ lệnh trang bị cho thủ hạ của mình loại nỏ ngắn với mũi tên đã được cải tiến, thiết kế mũi tên thành hình tam giác. Một khi trúng tên, dù là không trúng vào chỗ yếu hại, người trúng tên sẽ mất máu trầm trọng, và vết thương cũng sẽ rất khó khâu lại. Đỗ Duy hạ lệnh giết người, thị vệ của gia tộc Hoa Tulip tất sẽ không nương tay. Sau khi nỏ ngắn cùng bắn ra một lượt, người thảo nguyên ngã xuống gần một nửa. Mắt thấy đối phương bắn nỏ ngắn, đồng bạn bên cạnh tới tấp trúng tên ngã xuống,những người thảo nguyên còn lại mới bừng tỉnh, từ sợ hãi chuyển thành phản kháng. Bọn họ rốt cuộc hiểu được: người Roland muốn hạ sát thủ. Người thảo nguyên lớn tiếng hét lên. Do đại đa số đều là hạng hung ác, mắt thấy tình thế không thể tránh khỏi, người thảo nguyên quay ngược lại, giơ cao loan đao hướng về phía thị vệ của gia tộc Hoa Tulip mà phóng tới. Trong loại tình huống như vầy, đa số chỉ mang một chủ ý: tìm sống trong chết, chỉ có liều mạng xông vào mà phá ra thì mới tìm được đường sống. Đáng tiếc, thời gian bọn họ ngây ngốc lúc đầu cộng thêm khoảng cách ước chừng hai mươi bước tất cả đủ để cho thị vệ của gia tộc Hoa Tulip bắn ra loạt tên thứ hai. Sau loạt phóng tên thứ hai, những tên thảo nguyên sống sót còn đứng được lại rụng thêm một nửa. Đại đa số trúng tên đều ngã xuống, nếu không chết thì cũng chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, máu chảy lênh láng. Đám thị vệ đồng loạt vứt nỏ ngắn, tất cả rút kiếm ra xông tới đám người thảo nguyên còn sót lại. Đám người thảo nguyên này mặc dù đều là hạng hung ác, nhưng dẫu sao cũng không phải là quân chính quy mà là một đám ô hợp, làm thế nào địch nổi những thị vệ thủ hạ của Đỗ Duy? Đội thị vệ này có không ít người cấp bậc võ sĩ chính thức của Đế quốc, cho dù đối phó với binh lính bình thường một người cũng có thể đánh thắng vài người. Ba mươi thị vệ xông thẳng vào đám người thảo nguyên vung kiếm chém, không lưu lại một con đường sống. Những tên thảo nguyên vốn còn hy vọng dựa vào lực lượng cường hãn của mình mà tìm đường sinh cơ nhưng rất nhanh bọn chúng liền tuyệt vọng nhận ra rằng: thị vệ của gia tộc Hoa Tulip đang chém người mình giống như là đang chém rau củ. Người thảo nguyên trong chốc lát huyết nhục bay tứ tung. Không đến thời gian một tuần trà, trên boong tàu không còn một người thảo nguyên nào sống sót. Ba mươi thị vệ không có một ai tử vong, chỉ là trên người mỗi người đều nhuộm máu tanh. Đỗ Duy vẫn như cũ đứng trên boong tàu tầng hai, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt nhu hòa. Viên quan vận chuyển ở bên cạnh cả đời cũng chưa từng thấy qua trường huyết tinh như thế này. Hắn dù sao cũng chỉ là một quan viên ở thị trấn nhỏ, làm sao thấy được cảnh nhiều người trong chốc lát chết không toàn thây? Huống chi, thị vệ của gia tộc Hoa Tulip hình như đều như kẻ điên, ra tay rất tàn nhẫn, chặt chém liên hồi. Vừa rồi hắn đã chính mắt chứng kiến hai cánh tay của người thảo nguyên bị chém rời ra bay tới, còn có một ít huyết nhục bắn tung tóe lên lan can boong tàu tầng hai. Viên quan vận chuyển sắc mặt trắng bệch, vài lần muốn nôn mửa. Đỗ Duy trái lại vẻ mặt hờ hững dường như không có chuyện gì. Trong đám thị vệ của Đỗ Duy có một số được tuyển chọn từ các lão binh đã trải qua đại chiến thành, ngày đó không ít người trong bọn họ đứng trên đầu thành chứng kiến sự tàn bạo của người thảo nguyên chặt đầu đồng đội của mình làm thành giá đầu người. Những thị vệ này đã động thủ, sao có thể nương tay đối với người thảo nguyên được? Trên boong tàu máu chảy thành sông, những cánh tay cụt vương vãi khắp nơi, ngoài ra còn có vài kẻ trúng tên chưa chết đang đau đớn nằm vật vã trên sàn tàu. Lúc này, có vài kẻ bất chấp đau đớn liều mạng xé giọng kêu gào cầu xin tha thứ. Đám thị vệ trung thành chấp hành mệnh lệnh của Đỗ Duy, tay cầm kiếm đi đi lại lại trong đám thi thể nằm vương vãi khắp nơi trên sàn, bất kể người còn sống hay là đã chết, mỗi người đều chém một kiếm sau đó cắt đầu xuống! Viên quan vận chuyển dĩ nhiên là sợ đến hồn phi phách lạc, không nhịn nổi thấp giọng nói: - Công tước, ngài Công tước... Những người này… bọn họ đều đã chết, đầu không cần… không cần chém đâu. Đỗ Duy không đáp chỉ mỉm cười. Raoen ở bên cạnh lạnh lùng nói: - Thưa ngài quan vận chuyển, ngài không biết dựng giá đầu người chính là tập tục người thảo nguyên thích nhất sao? Nếu ngài muốn phản đối, có thể xuống dưới đó hỏi qua mấy vị bằng hữu của ta. Trong bọn họ có không ít người có anh em, bạn bè đều bị người thảo nguyên dựng thành giá đầu người đó! Viên quan vận chuyển vừa nghe đến đó lập tức ngậm chặt miệng lại. Lúc này bỗng nhiên truyền đến thanh âm rơi xuống nước "tõm" một tiếng, Đỗ Duy còn tưởng là người thảo nguyên nào đó giãy chết, hay nhảy xuống sông chạy trốn. Bên dưới lập tức có người hồi báo, viên quan trị an luôn đứng ở phía dưới boong thấy cảnh chém giết máu me như thế đã sợ đến mức hồn phi phách tán, chân mềm nhũn ra mà ngã xuống sông. Đỗ duy khinh thường mỉm cười, lập tức một mặt kêu người vớt viên quan trị an lên, một mặt vỗ vỗ bả vai viên quan vận chuyển bên cạnh, cười nói: - Được rồi, mùi máu tanh ở đây quá gay mũi, ngươi và ta vào bên trong khoang thuyền nói chuyện đi. - Không… không cần... Viên quan vận chuyển hít thở vài hơi sau đó trịnh trọng nói: - Công tước, những chuyện xảy ra ở đây… a, bên trong trấn bây giờ còn có hai ba thương đoàn người thảo nguyên. Đây là đoàn đứng đầu trong đám người thảo nguyên. Một khi họ biết được tin tức ở đây, ta lo lắng chúng sẽ nổi loạn. Đỗ Duy không nhíu mày, cười nhạt: - Ồ, thật thế sao? Sau đó Đỗ Duy cao giọng gọi Raoen lại: - Ngươi đem một nửa anh em theo vị quan vận chuyển này xuống thuyền đi vào trấn giúp hắn xử lý sự tình. Nếu có người thảo nguyên nào dám khiêu khích gây sự, ngươi biết làm như thế nào. - Dạ biết, thưa ngài! Âm thanh của Raoen lãnh khốc phát ra làm cho vị quan vận chuyển run người: - Nếu có người gây sự, chúng ta cứ việc mạnh tay giết đi là được. - Tốt lắm, hãy đi đi. - Đỗ Duy gật đầu. Vị quan vận chuyển cảm thấy hai chân như đang đeo một khối nặng ngàn cân, trong lòng không ngừng cầu khẩn sao cho những người thương nhân thảo nguyên còn lại tốt nhất là biết an phận một chút. Nếu không thì hôm nay trong trấn chỉ sợ có chuyện lớn xảy ra. Nếu để cho thủ hạ của công tước Hoa Tulip một hơi giết sạch mấy thương đoàn người thảo nguyên trong trấn, vậy thì… Quang minh nữ thần phù hộ, hãy làm ơn bảo cho những tên ngang ngược này thức thời một chút. Thủ hạ của Đỗ Duy xử lý chuyện đạt hiệu suất rất cao, không đến một canh giờ tất cả đầu của người thảo nguyên đều đã chặt xuống. Đỗ Duy gọi người trên bến tàu dựng mấy cột gỗ rồi đem tất cả đầu lâu cắt xuống xuyên lên trên cột gỗ làm thành một cái giá đầu người. Việc này lan truyền khắp trong trấn và bến cảng, tất cả những người xem náo nhiệt ở xung quanh đều bị trường máu tanh dọa làm cho nhảy dựng. Không một ai tưởng được đức ngài quý tộc này lại độc ác dã man như vậy. Một trăm người sống, nói giết là giết. Giết xong vẫn chưa thôi, còn cắt đầu treo tất cả lên cột thị uy! Rất nhiều người đều đã nghe qua "thành tích" của Đỗ duy, liếc mắt thấy cờ Hoa Tulip trên thuyền Đỗ Duy nhất thời liền hiểu được thầm kêu chả trách! Sợ rằng cũng chỉ có vị công tước trẻ tuổi này mới dám làm như thế đối với đám người thảo nguyên ngang ngược. Mà lời cầu nguyện của viên quan vận chuyển hình như được chấp nhận. Một vài thương đoàn người thảo nguyên bên trong trấn vốn nghe được tin tức đã có người nóng đầu muốn rút đao tới liều mạng nhưng sau đó nhìn thấy Raoen dẫn theo một đội thị vệ toàn thân mặc vũ trang, sát khí đằng đằng đi tới, trong đó có rất nhiều người khải giáp còn nhuộm máu tươi cố ý không tẩy rửa đi, bọn họ vội "hạ hỏa" mà ngồi yên. Một nhóm hơn mười người toàn thân nhuộm máu tanh, đằng đằng sát khí vây lại, người thảo nguyên vốn là những tên hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nghe nói đến việc một thương đoàn hơn một trăm người tất cả đều bị giết sạch, đối phương lại là Công tước Hoa Tulip mà người thảo nguyên khiếp sợ nhất, nhất thời tất cả mọi người đều không có tâm tư phản kháng, ngoan ngoãn ở trong trại doanh của mình, không dám gây loạn. Có thương nhân lặng lẽ phái người đi ra dò hỏi tin tức, người dọ tin tức khi trở về báo cáo lại việc trăm người thảo nguyên đầu bị cắt xuống dựng thành giá đầu người ở bến sông, nói đến việc này, đám người thảo nguyên còn lại kẻ nào cũng đều biến sắc, không còn to gan nữa, tuyệt đối không dám gây sự thêm. Có cuộc tàn sát như vậy, đám người thảo nguyên thường lui tới bến cảng Minh Phàm sau này cũng không dám gây sự nữa. Mà cục diện này làm cho không ít thương đoàn Đế quốc tăng thêm dũng khí, thỉnh thoảng cùng với người thảo nguyên phát sinh tranh chấp đều dám to tiếng tranh đấu với đối phương, câu nói sau cùng bọn họ thường chỉ tay ra bến tàu rồi lớn tiếng: "Lần trước tất cả một trăm tên đều bị chém đầu bị treo ở chỗ đó. Chẳng nhẽ ngươi muốn làm người thứ một trăm linh một sao?" Và khi nghe đến câu này, người thảo nguyên cũng không dám giở trò nữa. Trải qua chuyện như vậy, việc trị an của Minh Phàm cảng trở nên tốt hơn. Công nhân vận chuyển trên bến cảng và người trong trấn còn có cả thương đội, mỗi người đều cảm động trước hành động của vị công tước Hoa Tulip. Mặc dù cảm thấy vị Công tước này rất tàn nhẫn độc ác, thực sự tàn bạo đến nỗi khiến người ta sợ hãi, thế nhưng càng như vậy thì họ lại càng cảm thấy kính nể vị Công tước hung ác hơn. Sau khi giết nhiều người như vậy, Đỗ Duy cũng cảm thấy không hay liền lập tức muốn rời đi. Ra lệnh cho mọi người xử lý các thi thể rồi múc nước sông tẩy sạch máu tươi trên boong tàu, công việc bận rộn như thế nên mất hơn nửa ngày. Hơn nữa chuyện là do mình làm, nếu rời đi luôn thì viên quan vận chuyển cùng thuộc hạ sẽ gặp không ít khó khăn. Đỗ Duy dẫu sao cũng không phải là loại người làm việc không để ý đến hậu quả, cũng không nhất thiết phải phá đi tiền đồ làm quan của người khác. Sau khi chờ viên quan vận chuyển viết xong bản báo cáo, Đỗ Duy xem qua rồi chấp bút ký tên vào phía dưới, cứ như vậy nếu bản báo cáo được trình lên trên, những quan viên cấp trên nhìn thấy chữ ký chắc cũng biết nên làm như thế nào, sẽ không có ai dám làm khó viên quan vận chuyển. Về phần viên quan trị an, Đỗ Duy lại chẳng thèm quan tâm đến hắn. Từ biểu hiện hôm nay, tên kia thân là quan trị an, mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng cũng coi như là võ quan có cấp bậc chính thức của Đế quốc, nhưng khi đối mặt với người thảo nguyên thì yếu đuối vô dụng, chưa kể đường đường là võ quan Đế quốc mà còn bị dọa đến nỗi ngã xuống sông! Thân là võ quan mà ăn hại đến mức ấy, Đỗ Duy mới không bảo vệ hắn! Bị loại bỏ thì càng tốt! Sau khi đợi ở cảng Minh Phàm thêm một ngày nữa, thuyền của Đỗ Duy mới căng buồm xuất phát. Lúc muốn rời khỏi bến cảng, thuyền của Đỗ Duy vốn phải chờ ở trên bến sắp xếp nhưng những thuyền khác chỉ vừa thấy cờ hiệu trên thuyền của Đỗ Duy lập tức quay thuyền ra đường sông sau đó tiến vào kênh đào phụ cận, thương thuyền khác từ xa thấy thuyền của Đỗ Duy đều chủ động nhường đường. Sau nghe thủy thủ báo lại Đỗ Duy mới biết, đây đều là vì "tiếng tăm" một hồi chém giết hôm qua của mình, khiến một số thương đội Đế quốc từng chịu đủ khổ sở của người thảo nguyên lòng đầy thoải mái. Những thương thuyền này đều muốn biểu thị tấm lòng cảm kích và tôn kính đối với mình. - Mệnh lệnh của ngươi ngày hôm qua cùng với tập tục của nhân loại các ngươi mà ta biết có chỗ khác biệt. Ở phía trên boong tàu đón những cơn gió nhè nhẹ, nữ vương Medusa cùng với Đỗ Duy sóng vai đứng. Nàng thấp giọng nói ra nghi vấn của mình. - Sao? Nói đi. - Đỗ Duy cười cười. - Theo ta được biết, nhân loại các ngươi đa số tín ngưỡng Quang Minh nữ thần. Giáo lý của Quang Minh nữ thần lấy khoan dung nhân từ làm gốc, không chủ trương áp dụng hành động bạo lực. Hơn nữa, ta nghe nói nhân loại các ngươi có một nhà triết học đã từng nói một câu rất nổi tiếng: "Bạo lực không thể giải quyết được tất cả vấn đề" phải không? Nhưng là ngươi, ngày hôm qua ngay từ đầu ngươi đã áp dụng biện pháp bạo lực nhất, đẫm máu nhất để giải quyết vấn đề. Ta luôn cảm thấy người như ngươi dường như cùng với những miêu tả về nhân tính trong sách có bất đồng rất lớn! Đỗ Duy trầm ngâm một lúc sau đó mặt giãn ra cười nói: - Được rồi! Tiểu thư Nicole tôn kính! Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục học nhé. Nhìn xung quanh hai người bỗng nhiên thấy ở đằng xa có một chiếc thuyền không lớn đang cập bến ở bờ sông. Chiếc thuyền đó so với các thuyền buôn, thuyền hàng khác ở trên con đường sông này đều khác xa. Từ xa nhìn lại, cánh buồm không ngờ đều có màu sắc rực rỡ, mơ hồ còn nghe loáng thoáng tiếng cười đùa từ trên thuyền truyền đến. Chiếc thuyền đó chạy cực kỳ êm, phía trên boong tàu không phải là thủy thủ mà là những nữ nhân ăn mặc diễm lệ. Bên ngoài khoang thuyền phảng phất còn có mùi thơm nồng đậm cùng với mùi rượu ngất ngây. - Ở đằng kia có một chiếc thuyền. Đỗ Duy đưa tay chỉ ra xa, cười nói: - Nàng mặc dù không dùng mắt nhìn nhưng ta biết dựa vào tinh thần lực nàng có thể cảm ứng được nó đại khái có hình dạng gì. - Đúng vậy. - Medusa trả lời. - Vậy ta nói cho nàng biết. Chiếc thuyền kia không phải là nơi đứng đắn. Chính xác mà nói thì đó là một kỹ viện trên sông. Những thương thuyền lui tới, thủy thủ trên thuyền quanh năm đi lại trên sông nước, cuộc sống trên thuyền rất buồn chán, những thủy thủ trưởng thành không có nơi phát dục trong thời gian quá dài nên luôn muốn tìm một chút lạc thú. Mà loại thuyền này trên sông chính là loại được hoan nghênh nhất. Nói xong, Đỗ Duy vô ý nhìn lên boong tàu của mình, quả nhiên ánh mắt các thủy thủ trên thuyền của mình đã nhịn không nổi đều muốn bay tới chiếc thuyền kia, trên mặt không dấu thần sắc ham muốn. - Kỹ viện? Medusa khẽ nhíu mày: - Kỹ viện là nơi nào? Trong sách của ta không có nhắc đến.