Ác ma lắm chiêu

Chương 3 : Song sinh kỳ quái (phần 2)​

Bỗng "Bịch" một cái, trái cầu từ đâu đập thẳng vào vai Minh Hy. Một nam sinh dáng cao cao, da trắng chạy đến chỗ cô bé vẻ mặt hớt hải. - Có sao không? - Hả? - Minh Hy thừ người ra một hồi, ánh mắt kì dị nhìn cậu nam sinh da trắng khôi ngô kia, sau lại chuyển mắt xuống trái cầu cao su đang nằm dưới đất, đế cầu đã bị đứt ra khi nào không hay. - Tớ hỏi cậu có sao không? - Cậu nam sinh khó hiểu lặp lại câu hỏi. Minh Hy ngắm ngía cơ thể mình, cảm thấy không có chỗ nào bị đau cả, liền hướng cậu nam sinh tự nhiên nói. - Tớ không sao, nhưng mà ... - Minh Hy nói một chút rồi cúi xuống nhặt trái cầu kia lên đưa cho cậu. - Trái cầu của cậu thì có sao. Nam sinh cầm lấy trái cầu cô bé đưa, trong lòng có hơi ngượng ngùng, cậu đưa tay gãi gãi đầu, cười nói. - À ... xin lỗi cậu nhé, tớ chơi mà không để ý, đá cầu trúng cậu rồi. Minh Hy nhếch khóe miệng cười mỉm, định mở miệng nói "Không có gì", nhưng chưa kịp nói thì một giọng nữ từ phía sau cậu nam sinh cất lên. - Là cậu đá trúng, hay là nó cố tình đứng chỗ đó để cậu đá trúng. Nụ cười của Minh Hy ngay lập tức thu lại, ánh mắt sắc lãnh nhìn ba bốn nữ sinh mà mình gặp vừa nãy. "Bọn này muốn chết mới hả dạ hay sao vậy?" - Minh Hy trong lòng bực nghĩ, máu trong người thực sự muốn dồn lên tới não, nhưng bề ngoài cô bé thì vẫn thản nhiên lãnh đạm, đứng đợi xem đám người kia muốn diễn kịch gì. Cậu nam sinh nghe thấy tiếng nói ngạc nhiên quay đầu lại, thấy cô bé mập mập bạn thân của mình đứng trước mặt, liền lên giọng. - Này cái con kia, nói bậy gì đó. Nãy giờ ông lên tìm mày mà chả thấy đâu. Sao giờ lại ở đây? - Đi đâu kệ tớ. Này Nhật Minh, sao cậu lại nói chuyện với con đó? !!Tránh xa nó ra đi, tớ là bạn cậu mà, đâu phải nó!! - Cô bé mập mập kia bực bội chỉ tay vào Minh Hy. Cậu nam sinh cao ráo da trắng tên Nhật Minh hiếu kỳ quay đầu lại nhìn Minh Hy, nhưng Minh Hy không hề nhìn cậu, chỉ trưng diện vẻ mặt vô biểu tình nhìn cô bạn thân của mình. - Vừa rồi chơi đá cầu với bọn thằng Nhân, không để ý đá trụng cậu này, ông đến xin lỗi thôi, làm gì mà nói quá vậy? - Nhật Minh nhăn mày khó chịu. Nghĩ cô bé này có làm gì sai đâu chứ? Sao con bạn thân lại ầm ĩ lên? - Quá gì mà quá? Cái con đó nó giả tạo lắm, đừng thấy vẻ ngoài nó hiền lành mà bắt chuyện, hai chị em nó chỉ thích gây sự chú ý cho mọi người thôi!!! Minh Hy nhếch miệng cười khẩy. Ai mới là người thích gây sự chú ý chứ? Cô bé mập mạp nhận thấy mình hơi lớn tiếng, bỗng nhìn sang bên cạnh bạn nữ sinh xinh xắn kia đang kéo lấy tay mình, khuôn mặt hồng hồng nhìn thằng bạn điển trai trước mặt, liền nhớ tới chuyện chính, hạ giọng ngu ngơ nói. - Hôm nay Ý Như có đi với tớ này, bạn ấy có chuyện muốn nói với cậu ý. Nói xong liền cười tủm tỉm đẩy vai bạn nữ sinh kia lên phía trước, bạn nữ sinh kia mặt ửng đỏ tay cầm một tờ giấy gì đó đưa cho Nhật Minh. - Tặng cậu này. Minh Hy nghe tới đó liền hoảng, ra cái chủ đề tỏ tình kia ngắm vào bạn trai này, mà quan trọng là ngay tại bây giờ nữa chứ, nghĩ đến màn tỏ tình sến súa đầy trẻ con kia sắp xảy ra Minh Hy rùng mình nổi da gà một cái, lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi. - Ê cậu ... - Nhật Minh nhận thấy cô bé sắp đi, quay đầu muốn nói gì đó nhưng lại bị tình huống trước mắt ngăn cản, chỉ biết khó xử cầm lấy tờ giấy được trang trí rất xinh xắn từ bạn nữ sinh, nhưng trong lòng cậu không tập trung vào nó chút nào, chỉ đang thầm nghĩ cô bé vừa nãy có chút kì lạ. ============= Minh Hy thoát khỏi đám người kia thì như tránh được kiếp nạn, cô thở phào một hơi, gương mặt khó chịu nãy giờ kìm nén bây giờ lại bộc lộ ra ngoài. - Aizz, cái bọn này gặp khi nào không gặp, đi gặp trúng lúc này, phiền chết bà đi được. " Ý Như có chuyện muốn nói." Giời! Thấy ớn. Có lẽ nếu như những người quen biết cô bé sẽ không thể nào ngờ được khi chứng kiến vẻ mặt này của cô bé, vì Minh Hy bây giờ không phải là Minh Hy hiền lành điềm đạm vui tính, cô đang trưng vẻ mặt khó ưa nhái lại giọng của con bé mập mạp lúc nãy kia, vả lại không tìm thấy em gái mình mà cộng thêm phần bực tức khó chịu. Người khác nhìn vào chắc nghĩ đứa trẻ đây không còn là một thiên thần nữa rồi, thật ra là một ác ma đội lốt thiên thần thì đúng hơn. - Mà phải rồi, cái con Mộc Mộc rốt cuộc nó chạy đi đâu rồi nhỉ? - Minh Hy sực nhớ đến đứa em, sắp vào giờ học rồi vẫn chưa thấy nó đâu, cô nghĩ nếu bây giờ nó mà xuất hiện thì cô chỉ muốn đánh cho nó vài cái, vì dám bỏ cô một mình bị hành hạ bởi những đám con gái vớ vẩn kia. Đang suy nghĩ lung tung chợt một dáng người quen thuộc đâm sầm vào cô khiến cả hai ngã xuống đất. Cô nhìn đứa em gái bộ dạng chật vật ngồi ở dưới, đi đâu mà chạy vội vã thế kia, không phải lại gây chuyện gì nữa chứ? - Này con khùng Mộc Hy, tao tìm mày từ Tết rồi nhá, chạy đi đâu nãy giờ vậy?!! - Minh Hy bực bội đánh vào mông Hoàng Mộc Hy (Em) hai phát. Mộc Hy không trả lời, nó xoa xoa hai cái mông rồi sực tỉnh ngộ, khuôn mặt biến xanh nhìn đằng xa, đột nhiên nhanh chóng đứng lên kéo cô lên phía trước rồi nấp sau lưng cô. Minh Hy chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đột nhiên một đám con trai tốp bốn tốp năm hồng hộc chạy đến, khuôn mặt giận dữ chỉ vào mặt cô. - Con nhỏ kia, mày làm mất trái banh của tụi tao giờ còn chạy, muốn chết hả?!!! Minh Hy đơ người chả hiểu gì sất, cái gì mà làm mất trái banh? Mặt chúng bây tao đây còn chưa thấy bao giờ? Hôm nay bộ đạp trúng bãi phưn hay sao mà xui xẻo thế không biết. - Này, tui đây hôm nay bị táo bón từ nãy đến giờ ngồi rặn mấy phút đồng hồ trong nhà vệ sinh. Gặp mấy người bằng niềm tin à? - Minh Hy cố nén giận, như nửa thật nửa đùa lãnh đạm nói. - Con này chán sống rồi hả?!!! - Tên nam sinh cao lớn đứng giữa nổi giận quát lớn, đi lên túm lấy vai áo Minh Hy. Minh Hy giật mình nhìn xuống vai áo của mình, muốn giật tay nam sinh kia ra. Đột nhiên một cánh tay khác nhanh tay hơn một phát đánh mạnh vào khuỷu tay hắn. - Dám đụng vào chị tao xem!!!! Mộc Hy đằng đằng sát khí đi lên phía trước, Minh Hy thản nhiên nhìn nó. Chỉ có đám nam sinh kia thì há hốc mồm kinh ngạc nhìn hai con người giống nhau như đúc trước mắt, không phân biệt được ai là ai. _ Còn tiếp _