Trong góc tối, một ánh mắt lặng lẽ nhìn ra, đôi con ngươi màu nâu hạt dẻ không hề chớp mắt lấy một lần, chủ nhân của nó là A Nặc, cô được phân phó theo dõi từng chút một hành động của Ái Nhĩ Lệ Linh, từ lúc cô ta bước vào phòng tổng thống này tất cả đều nằm trong sự quan sát của cô. Nhưng này chỉ là một khoãng thời gian ngắn từ lúc cô ta vào phòng thay ra bộ váy dính rượu, lại vận bộ váy mới do Tô Khải Phong đưa tới, gặp hai người Quách Mộng và An Mục Khê, mà biểu tinh trên gương mặt xinh đẹp kia lại có thể khiến người ta cảm thấy kinh ngạc một phen. Không phải do ngũ quan hài hòa hay bởi đường nét hết sức thu hút ánh nhìn, mà điều khiến cô cảm thấy hơi giật mình là sự thay đổi quá mức nhanh chóng quá mức điêu luyện, diễn viên cũng không hẳn có thể diễn đạt và nhập vai đến thế. Một phút trước, Ái Nhĩ Lệ Linh có thể hóa thân thành một tiểu thư vừa có vẻ thanh cao đại trưng cho thân phận, vừa có phần hòa nhã lịch sự của một người hiểu lí lẽ cũng không coi thường những người có thân phận thấp kém hơn mình đối với nhân viên phục vụ khiến người kia cảm thấy thoải mái, mang tâm thái ân cần, chăm sóc cô ta thay quần áo. Một vài giây sau, khi người nữ phục vụ kia rời đi, trong đôi con ngươi của cô ta liền lộ rõ sự khinh thường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng có chút coi khinh rẻ mạt, nhưng rồi giống như đang nghĩ về người khiến mình phải ngồi trong phòng này thay ra bộ váy yêu thích, ánh mắt cô ta lại lộ ra sự lạnh lùng ngoan độc. Nhưng khi nghe âm thanh đẩy cửa phòng, cô ta lại bỗng chốc bày ra dáng vẻ đáng thương giả vờ như đang gọi cho ba mình báo tình hình hiện tại. Để đến khi gặp Quách Mộng rồi, bản thân lại trưng ra vẻ dễ gần, chỉ vài lời nói nhẹ nhàng, cùng với hai ba giọt nước mắt nghẹn ngào đã dễ dàng đem Thuần tiểu thư ra thành đối tượng mà Quách Mộng kia nên hướng đến. Vốn được đào tạo trong bang đã lâu, nhìn quen lòng người ấm lạnh, một người có nhiều gương mặt nhiều biểu tình khác nhau, nhưng là thay đổi nhanh chóng, mà lại có thể diễn một cách hoàn hảo như vậy thực sự không có mấy người. Nếu không phải từ lúc nãy đến giờ, là cô đều quan sát hết thảy cẩn thận không chút buông tha biểu cảm dư thừa nào của Ái Nhĩ Lệ Linh, thấy rõ từng chút một biến hóa của cô ta, cô cũng không thể nào nghĩ ra được một cô gái 15 tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, điềm đạm, lại có vẻ mềm mại như búp bê sứ của cô ta, lại là một người thâm trầm như và lại có nhiều nhân diện như vậy. Vừa thấy hai người Quách Mộng rời đi, A Nặc liền thông báo cho phụ tá của mình - Tiểu Duật nhanh chóng đuổi theo nhìn chừng bọn họ, bản thân vẫn ở trong phòng quan sát Ái Nhĩ Lệ Linh. Đám người kia vừa đi được khoãng 5 phút, cô ta liền đảo mắt khắp phòng một lượt rồi đứng dậy, cúi đầu vuốt vuốt lại gấu váy, chỉnh chu lại trang phục, trang sức, đến khi cô ta ngẩn đầu lên, ánh mắt bâng quơ như có như không hiện ra vẻ khinh thường mà nói. “ Đứng trong bóng tối, là của Tô, Hoa, hay là...” mi mất hất lên, ánh mắt đắc ý lại lướt qua một lượt, giày mềm đạp lên sàn đá hoa cương rời đi đến sảnh tiệc lớn chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp. Trong lòng A Nặc có chút bất an, nhưng lại không dám chắc cô ta có phải nhìn thấy bản thân hay không? Người này giỏi nhất là đóng kịch, nhưng là đề phòng vạn nhất... Cô liền liên lạc với Lôi. “ Lôi ca, Ái Nhĩ gia cô ta, hình như phát hiện ra em, nhưng người này diễn rất giỏi không chừng...” Vừa đó dường như chợt nhớ đến điều gì, cô lại nhanh chóng thay đổi tần số để liên hệ với Tiểu Duật, nhưng đáng tiếc cô có gọi bao nhiêu lần thì bên đầu dây bên kia vẫn không có nghe thấy âm thanh nào. Nhưng là vẫn không chần chờ vội theo bước chân Ái Nhĩ Lệ Linh... --- Bên kia, An Mục Khê và Quách Mộng sớm đi gần đến sảnh tiệc, hai người lặng lẽ cấp nhau một ánh mắt, đồng thời cùng đi về phía Tô Khải Phong cùng đám người lớp Z, ngoài ra còn có mấy cô thiên kim tiểu thư con của những nhân vật lớn mà Tô Phong vừa đem cậu ta đi giới thiệu. Tất nhiên đối với những cậu ấm cô chiêu quen sống trong xã hội thượng lưu xa hoa, quen tiệc tùng sang trọng sở thích này nọ giữa họ cũng có không ít điểm tương đồng, lại có nhiều lần gặp gỡ, nên liền dễ dàng nhanh chóng bắt chuyện được với nhau, người nói người cười, bề ngoài có phần vui vẻ hòa hợp. Tất nhiên được bao nhiêu phần thật lòng thì không biết... Nhưng là trong nhóm người lớp Z này, có một người họ còn chưa có gặp qua đầu, người này gương mặt bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, cư xử cũng bình thường, chỉ có khí chất thanh cao mà đôi khi hiện ra sự sắc bén là khiến người ta phải dừng lại tầm mắt để nhìn xem, nhưng thất vọng nhận ra, đó chỉ là một cô gái mà thôi. Với lẽ thường, một người như vậy tất nhiên không thể tồn tại trong lớp Z, họ có nghe phong phanh về sức học kinh người của cô gái nhỏ, cũng có đôi chút tò mò, về thân thế thần bí của cô gái này, hôm nay được gặp mới hiểu rõ được thế nào là chớ "trông mặt mà bắt hình dong" nhìn người không nên chỉ nhìn từ vẻ bên ngoài mà đánh giá bản thân họ. Trong nhóm người đó vừa thấy Tô Khải Phong đang đi về phía bàn của nhóm Hoa Mỹ Kiều, liền lục tục đến theo, một em gái nhỏ khoảng tầm 12 13 tuổi kéo kéo góc áo cậu ta hỏi nhỏ. “ Anh Tô, người đó là chị Thuần người học rất giỏi đó phải không?” Vừa nói vừa hất ánh mắt về phía Tiểu Thiên, lại quay sang long lanh đôi con ngươi nhìn cậu ta. Nhóc chính là tò mò, không biết người có thể đánh bại anh Tô trong kì thi chung kia thực sự chỉ là một cô gái bình thường như vậy sao? Nhưng quan sát từ nãy đến giờ, nhóc còn thấy anh Tô cực kì quan tâm tới chị kia nha, cứ cách từ 10 đến 15 phút lại đi qua bàn đó một lần, còn có vẻ vô cùng ưa thích nói chuyện với chị kia. ( Tác giả: Chắc viết một truyện thanh mai trúc mã nữa cho đủ thể loại) Thấy dáng vẻ hỏi chuyện của em gái nhỏ ngoan ngoãn, Tô Khải Phong dừng lại một chút, ánh mắt dựa theo ánh nhìn của cô bé kia liền biết là đúng người liền cười đáp. “ Đúng rồi, Tiểu Tịch. Có chuyện gì sao?” Cậu ta cúi người nhìn cô, người trước mắt chính là em gái của Diệp Luân, tên là Diệp Huân Tịch, thường hay cùng với Diệp phu nhân và cậu đi chơi, đối với cậu ta chính là quen biết không chỉ qua loa. Hơn nữa, cô bé lớn lên rất ngoan ngoãn, đáng yêu, ngoại hình ưa nhìn, chọc cho mọi người ai cũng cảm thấy ưa thích, nhất là mấy vị phu nhân không có con gái, như Tô Phu nhân mẹ cậu ta cũng vậy. Đối với em gái nhỏ, Tô Khải Phong trước giờ đối xử không khác gì em gái của mình. “ Ừm, em rất ngưỡng mộ chị đó.” Cô bé ngây ngô đáp lời, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Tiểu Thiên, nào biết nhóc con nhạy cảm, cũng nhìn sang, khiến cô bé giật mình vội nắp sau lưng Tô Khải Phong. Mọi người đều bị dáng vẻ nhút nhát này của cô bé làm cho vui vẻ, Tô Khải Phong cũng không kiềm được biểu tình nghiêm túc mà nâng lên nụ cười, không khí càng thêm gần gủi. Chỉ là trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ đó, thì hai người An Mục Khê và Quách Mộng vừa từ chỗ Ái Nhĩ Lệ Linh, vừa hay chính là thời điểm cô bé kia nói câu ngưỡng mộ Tiểu Thiên. Bản thân chính là đang vô cùng căm ghét một người, vậy mà có người lại trước mặt mọi người tung hô người đó, đúng là chướng tai gai mắt, dù đã dặn lòng là không nên vội vã gây chuyện với Tiểu Thiên, nhưng đến khi sự việc xảy ra lại không thể kiềm được lời nói của mình. “ Có gì đáng ngưỡng mộ chứ, thường dân cũng chỉ là thường dân.” Vừa nói, ánh mắt không chút bị phát hiện liếc qua phía An Mục Khê, như là một ám hiệu gì đó. Lời này không lớn không nhỏ, vừa khiến cho những người lớp Z và cả những người đang đứng lân cận cũng nghe được phong phanh, ánh mắt liền đảo qua đảo lại nhìn nhìn. Thấy cô ả vọng động như vậy, An Mục Khê giống như bị làm kinh ngạc, không chút tiếng động kéo kéo lấy góc áo của cô ta, ánh mắt ra hiệu đừng làm ra chuyện hồ đồ, Quách Mộng nhìn mọi người đều đang nhìn chầm chầm mình tức thời cũng nhận ra là mình vừa nói ra tiếng lòng, nhưng chính là đã xuất ra thì không thể nuốt lại được, đành ậm ừ làm như mình chưa nói gì mà ngồi lại vào trong góc, cô ta vừa ngồi xuống Tô Khải Phong liền đi đến, nhỏ giọng hỏi. “ Ái Nhĩ Lệ Linh thế nào rồi?” Đây là hỏi chuyện cô ta đã đi xin lỗi người ta chưa, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ bình đạm thong dong, còn có thời gian xỉa sói người khác thì chắc được giải quyết rồi. Thấy Quách Mộng vẫn còn bị vây trong cảnh lúng túng, An Mục Khê đành trả lời thay. “ Không sao rồi.” “ Ừm.” Nghe vậy, Tô Khải Phong cũng không nán lại đâu, liền xoay người rời đi. Thấy cậu ta đã đi xa, Quách Mộng mới nghiêng đầu nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy nói với An Mục Khê. “ Xong chưa?” Dù có ngu ngốc cách mấy cô ta cũng không ngốc đến mức vừa gây chuyện này xong, lại gây đến chuyện khác, nhưng có như vậy mới khiến người khác chú ý. Nếu cô ta không nhầm, lúc mình nói, mọi người đều bị thu hút về phía này, người của An Mục Khê sẽ nhân một chút sơ hở đó mà hành động, tất nhiên cô ta không được biết An Mục Khê sắp xếp tiết mục gì, nhưng chỉ cần chính được người cô ta ghét, tất nhiên là cô ta đồng ý ngay. “ Rồi, còn có một chút nữa cô cứ đứng gần người kia một chút là được.” An Mục Khê vừa nói, vừa xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trong tay, dáng vẻ vẫn điềm đạm nhu thuận như cũ, nhưng ai nào biết ẩn dưới gương mặt có vẻ như mềm yếu của cô ta chính là gì? Có lẽ chính cô ta cũng không biết... --- Trong chiếc xe Limousine đang dừng ở phía sau khu đãi tiệc kia, khi Lôi vừa nhận được tin tức do A Nặc thông báo, liền phân phó người khác thay Tiểu Duẫn giám sát An Mục Khê. Trong lòng nghĩ đến thân thủ của A Bàn lại đi theo Ái Nhĩ Lệ Linh như vậy, nếu hắn ta ở đó nghe theo lệnh sai khiến của cô ta mà làm ra chuyện nguy hại tới tiểu thư thì nguy rồi. Nhưng nãy giờ ám vệ được sắp xếp trà trộn trong ngoài bữa tiệc vẫn chưa phát hiện được dấu vết, như vậy chính là một hiểm họa tiềm tàng, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng có thể đẩy tiểu thư vào nguy hiểm. Ánh mắt anh ta liên nhìn lướt qua người đàn ông phía sau đang nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính cẩn thận quan sát từng giây một động tĩnh xung quanh tiểu thư. Bỗng đôi mày kiếm sắc bén nhíu lại, trong đôi mắt lam lóe lên tia sáng bạc, Hoắc Minh Long gấp mại máy tính, gương mặt lãnh tuấn biểu tình lạnh nhạt, rất khó nhìn ra vẻ vội vàng nhưng động tác lại rất nhanh. “ Vào trong!” Anh ra lệnh, bóng dáng đã bước ra mở cửa bước ra khỏi xe. Lôi thấy vậy cũng liền vội vàng đuổi theo...