Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng

Chương 7 : Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện

Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc Beta: Ngân Luna “ Cạch cạch!” Vào lúc này cửa phòng mở ra… Hoắc Minh Long vừa quay đầu sang nhìn liền hóa đá… Cả thân hình nhỏ nhắn, mặc váy áo màu đen viền trắng, mái tóc dài uốn lọn phần đuôi được buộc lên hai bên, trên đầu cài một băng rôn màu trắng thắt nơ, bên dưới là áo sơ mi màu đen tay dài hơi rộng, cổ tròn, phía trước là một cái tạp dề hình trái tim màu trắng thắt một cái nơ to ở đằng sau, phủ lên trên chiếc váy xòe viền trắng, tất chân đến gối và một đôi giày búp bê cỡ nhỏ ôm trọn đôi bàn chân xinh đẹp...là trang phục của nữ hầu. Thuần Hi Thiên nở một nụ cười tươi nhìn cậu. “ Long… Kính thưa thiếu gia.” Cúi người bộ dáng y hệt những việc mà hầu gái trong nhà thường làm, chỉ là bộ váy này phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, làn da trắng hồng phấn nộn, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, cùng với bộ dáng đứng đắn quy củ chỉ khiến người ta hận không thể nâng niu một phen. “ Long… Thiếu gia…” Tiểu Thiên ngẩng mặt lên nhìn, thấy cậu không có phản ứng liền tiến gần lại xem , hươ hươ tay. Khuôn mặt áp sát, đem vầng trán của mình áp lên trán cậu, mắt đen chớp chớp. Hơi thở thơm tho mùi kẹo sữa chờn vờn trước chóp mũi, Hoắc Minh Long chợt tỉnh người, nhìn khuôn mặt tinh tế nhỏ bé phóng đại trước mặt, có chút giật mình mà tiếp xúc như vậy, trán chạm trán, mũi cũng chạm mũi, mà dưới chóp mũi là … nhớ đến hương vị ngọt ngào ban sáng, Hoắc Minh Long vô thức “ Ực.” một cái. ( Tiểu Hoắc: * Híp mắt * !!) một tay vòng ra sau ôm lấy vòng eo nhỏ, một tay vén sợi tóc mai bên tai cô nhóc, khuôn mặt dần dần áp sát, ánh mắt cũng toát lên vẻ ma mị, khiến cho ai kia nhất thời đại não có chút ngưng trọng. “ Thiếu gia~~~” Phúc bá từ bên ngoài vội vã bước vào. Đập vào mắt ông là cảnh tiểu thiếu gia nhà ông đang … Khụ khụ … con nít bây giờ phát triển sớm như vậy sao? Nhưng không sao, tiểu thư là vợ nuôi từ bé của thiếu gia, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, không có chuyện gì, không có chuyện gì. “ Thiếu gia muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi. Lão sẽ nói với Hà lão …” Ánh mắt của thiếu gia thật đáng sợ không phải là lão phá hư chuyện tốt của cậu đó chứ. T^T ( Tác giả: Sức mạnh của tác giả ... he he ... ) Thu lại ánh mắt lạnh lẽo, Hoắc Minh Long sờ sờ mũi, có chút lúng túng đem thân thể nhỏ nhắn rất có sức hút kia an vị trong lòng cậu, khẽ vuốt vuốt mái tóc cô nhóc, mới liếc qua người Phúc bá. “ Hà Tiêu đến, nói ông ấy đợi chút ta sẽ ra ngay.” Rồi cúi đầu nói nhỏ với Tiểu Thiên. “ Đem Tiểu Tiểu ra vườn chơi đi, chút Long sẽ ra sau.” Nói rồi thơm nhẹ lên má phấn nộn một cái. Trong phòng khách lớn trang hoàng lộng lẫy của Hoắc trạch, một bóng dáng nhỏ cùng một người đàn ông có vẻ hiền từ ngồi đối diện không ai nói bất cứ lời nào. Người này là một trong những người cực kì thân cận với Hoắc Mạnh Hùng – Hà Tiêu, trong bang ông ta là người theo sát anh, chịu trách nhiệm chuyển lời của anh đi phân phó và thông tin xuống các bộ phận của bang như vũ khí, tài chính, trao đổi với các thành phần bạch đạo, kiểm soát mọi hoạt động kinh doanh của bang, là người mà Hoắc Mạnh Hùng cực kì tin tưởng. Năm nay, ông ta đã tầm 50 tuổi, nhưng thần sắc đều rất tinh nhuận, là một người đạt được uy tín lớn trong bang. Nếu người bang biết đến Hoắc Mạnh Hùng là một người ngoan cường, nghiêm khắc, thì Hà Tiêu được coi như một lão bá dễ gần, dễ nói chuyện. Chỉ là… có thật như vậy không? Không khí trầm mặt được bão trì trong 20 phút. Người đàn ông kia cũng cất tiếng nói. “ Thiếu gia, lần trước USB đó cậu có giữ.” Không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định. Nói đến USB này, đó là bằng chứng mà cậu đã tìm tòi và truy lùng suốt 4 năm qua về cái chết của mẹ mình, trong đó ghi lại tất cả những cuộc điện thoại trao đổi mà cậu cùng với Mộ Lăng – ba của Mộ Thắng Vũ kiên trì tìm kiếm, vận dụng hết mọi thế lực mới có được. Vâng, không sai, lần đó ba của Thuần Hi Thiên chính vì nó mà chết, mà theo đó nó cũng mất tăm, ngay cả cậu cũng không biết nội dung trong đó là như thế nào. Nhưng hôm nay thì biết rồi… “ Không biết.” Cậu quả thực rất muốn cười, thì ra người mà cậu tìm kiếm bao lâu nay hôm nay lại xuất hiện trước mặt cậu như thế này. Ông ta đã quá coi thường Hoắc Minh Long cậu rồi, cậu không biết ba ba mình lại có thể tin tưởng người như thế này. Nhưng dù trong lòng có biến động lớn như thế nào trên mặt vẫn là biểu hiện ngây ngô của cậu bé 10 tuổi. “ USB gì?” Hà Tiêu bắt đầu nghi ngờ suy luận của mình. Ông ta từ bốn năm trước đã bắt đầu hồ nghi về một thế lực ngầm bên trong Hắc Long bang, là một người có thể thần không biết quỷ không hay len lỏi vào nội bộ bang, thay đổi kết cấu hình phạt, lặng lẽ truy tìm manh mối, phá vỡ hàng rào bảo vệ cẩn mật của thông tin liên lạc bang mà truy tìm ra manh mối đó. Thậm chí còn có thể tiếp cận Hoắc trạch xâm nhập vào đây để xóa đi phần mềm khống chế với hệ thống tường lửa dày đặt của máy tính Hoắc Minh Long, mà còn có khả năng cài phần mềm mã độc vào máy tính chủ. Vậy mà ông ta lại tin người này là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa – Hoắc Minh Long. “ Ha ha… lâu lâu lão già lẩm cẩm nên đã làm phiền thiếu gia.” Khuôn mặt hơi nâng lên, cười từ ái nhìn cậu. Không hiểu vì sao ông lại rất có lòng tin người đó là cậu, bây giờ mới nhận ra điều đó ngớ ngẩn như thế nào. “ À, không biết con bé Doãn Doãn lại đi đâu mất rồi, chắc chơi ngoài vườn. Lão đi tìm nó, rồi cũng tạm biệt người vậy.” Chính lúc này dự cảm của ông ta chợt lóe lên giống như đã bỏ qua một điều gì đó rất quan trọng vậy, nhưng mà ngay lập tức ông ta gạt đi những suy nghĩ này trong đầu. Vườn? Tiểu Hoắc nhíu mày chợt có dự cảm không tốt… Bên trong khu vườn to lớn của Hoắc trạch, một bóng dáng nhỏ bé cùng con sủng vật trắng noãn chơi trò lật người. Tất nhiên là con thú sủng sẽ trực tiếp tham gia trò này, còn cô nhóc nhỏ chỉ đứng bên cạnh cổ vũ. Hai tháng rồi kể từ cái ngày nó được nhận nuôi, thân thể có béo hơn một chút và cũng đã biết chạy , không , là lết được 1 mét... Từ xa, một cô bé khác có khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía này, con ngươi đen tập trung vào khối bông nhỏ đang cố gắng lật người kia hơi chợt lóe lên, bước chân lại gần một người một thú. “ Nó đang làm gì vậy?” Cô bé kia cất tiếng hỏi, giọng nói non nớt ngọt ngào giống như kẹo mật, có chút giống giọng của Thuần Hi Thiên , nhưng cố tình là giọng nói của cô nhóc này lại ngọt ơi là ngọt , không giống loại ngọt thanh như ăn một viên kẹo sữa sau đó được uống một ngụm trà xanh. Tuổi nhỏ nhưng giọng nói đã chứa theo sự ma mị khó tả. Ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo lên nhìn, Thuần Hi Thiên tròn mắt, cô bé đứng dưới ánh mắt mang nụ cười thân thiện, cũng lớn hơn Tiểu Thiên tầm 1 – 2 tuổi thôi, mặc một bộ váy trắng , viền ren , hoa văn hoa lá cách điệu rất tinh xảo. Khuôn mặt nhỏ thanh thuần, có chút thanh kiêu ( thanh cao + kiêu ngạo ). “ Nó đang học lật người.” Tiểu Thiên cười cười đáp lại. “ Gâu gâu…” Chó nhỏ cất tiếng ca thán, ai ai, nó tới bây giờ đã được sáu tháng rồi, vậy mà chuyện đơn giản lật người còn không biết, lại bị người lạ bắt gặp thật là mất hết mặt mũi, nó tủi hổ đem hai bàn chân đưa lên trên mặt che đi khuôn mặt không dám nhìn người. Hành động này chọc cho cô nhóc kia yêu thích không thôi, lại nhìn Thuần Hi Thiên đang bận một bộ đồ nữ hầu. Trong giới thượng lưu hắc đạo, không ít gia tộc chịu khó nuôi dưỡng người hầu từ nhỏ, có lẽ là con của nữ hầu nào đấy chẳng hạn. Mà sủng vật kia nhìn là biết rất có linh tính, lại béo ú mập mạp, hành động ngây ngô thật khiến người ta yêu thích. “ Bạn cho mình bế nó lên được không?” Cô nhóc kia bạo gan hỏi, cũng chẳng màn quan tâm là Thuần Hi Thiên có đồng ý hay không đã nhất bổng con thú đó lên, lắc qua lắc lại, thấy biểu tình ngây ngốc của con sủng vật, liền cười vui vẻ: “ Con chó này thật dễ thương… ha ha… Được hôm nay bổn tiểu thư nhất định đem ngươi về cẩn thận chăm sóc.” Lời này nói ra, ngay lập con thú kia liền có phản ứng: “ Gâu gâu… gâu gâu…” Nói gì chứ, thú sủng vật như nó suốt đời chỉ tuân một chủ, tiểu thư chúng ta vừa ngoan vừa hiền, chứ như ai kia thấy là cướp là sao. Buông nó ra!!! “ Gâu Gâu… grừ… grừ…” Nó càng khua chân múa tay dữ dội. Bị dọa cũng không chỉ mình nó, Thuần Hi Thiên nhíu mày, nhìn cô gái kia nói. “ Tiểu Tiểu là sủng vật của Tiểu Thiên, không được mang đi.” Cô nhóc tức giận phồng hai má, khuôn mặt đỏ ửng, hai tay nắm chặt , chỉ tiếc dáng vẻ này vào mắt cô gái kia lại càng cảm thấy vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu: “ Con thú này ta muốn nuôi, không được sao? Hôm nay ta quyết sẽ mang nó về!!!” ( T/g: Rất có thành tự khi giật đồ của người khác??? ) Trong lúc đó, Tiểu Tiểu nắm lấy cơ hội, dùng hết sức bình sinh của một con chó nhảy khỏi bàn tay nhỏ của cô nhóc kia, lao vào trong lòng của Tiểu Thiên, chui vào trong tạp dề , ló cái mặt nhỏ ra lạnh lùng hừ mũi nhìn cô tiểu thư nào đấy mặt đen thui một mảng. Không sai cô nhóc giở tính tiểu thư đi gây chuyện này không ai khác là con gái của Hà Tiêu – Hà Doãn Doãn , ở nhà cô tiểu thư nhỏ này vốn đã được chìu chuộng sinh hư rồi, mắt thấy đồ vật mình muốn chỉ cần lên tiếng là được, thế nhưng hôm nay lại bị một người một thú này làm trái ý mình đi, liền sinh khí. “ Con chó ngu ngốc, bổn tiểu thư đặt ngươi vào mắt lại còn không biết phúc. Còn cô nữa chỉ là 1 nữ hầu nho nhỏ mà muốn chống đối với ta. Hừ hừ!!!” Con sủng vật nho nhỏ kia trợn mắt nhìn, khinh bỉ hừ một tiếng, nhếch mõm mắng: “ Gâu gâu.” Ngu ngốc!!! Đáng tiếc hành động này rơi vào mắt cô bé kia lại càng khiêu khích bản tính hiếu thắng tăng lên. Cô nhóc hùng hùng hổ hổ đi về phía Thuần Hi Thiên, chìa bàn tay nhỏ ra: “ Đưa nó cho ta!!!” Con ngươi chứa đựng lửa nóng hừng hừng, nhìn chằm chằm vào Thuần Hi Thiên, đáp lại chỉ là một đôi mắt ngây thơ, trong vắt như mặt nước hồ thu, Tiểu Thiên nghiêng đầu ngốc ngốc hỏi. “ Vì sao a? Tiểu Tiểu không thích mà.” Bàn chân càng lúc càng đi lùi. Cô nhóc kia híp mắt nhìn, phía sau Thuần Hi Thiên chính là bụi xương rồng, chỉ cần lùi thêm một chút nữa thôi, thì cô nhóc nhỏ sẽ rơi vào trong bụi gai ngay, khuôn mặt Hà Doãn Doãn , lóe lên tia thâm độc, vào thời điểm mà Tiểu Thiên sắp ngã, thì bất chợt bị một bàn tay nắm lại, xoay người, lúc nhận ra thì... “ A…a…” Tiếng thét của trẻ con vang lên, đặc biệt trong trẻo và truyền đi xa, còn người bị rơi vào bụi gai lại nhìn cô nhóc ngồi ngây ngốc bằng một ánh mắt lạnh lẽo. --- --- Vốn mục đích đã đạt được, Hà Tiêu cũng không muốn lưu lại lâu, vì tìm con gái nên vào vườn kiếm, không ngờ bất chợt lại nghe tiếng thét chói tai của Hà Doãn Doãn thì liền nhanh bước đến, nhìn cục diện trước mắt này ... người khác liền hiểu , có đứa trẻ đẩy ngã bạn mình vào bụi xương rồng , mà trên hết điểm quan trọng là Hoắc Minh Long cũng đi theo sau ông ta. Trong đám xương rồng gai góc, cô gái nhỏ mím khóc nấc từng ngụm, nhìn thấy người bước đến là cha của mình thì càng khóc dữ dội: “ Ba ba…” Cả khuôn mặt đều đẫm trong nước mắt, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặt áo sơ mi màu xanh lam được ủi phẳng phiu theo sau. Đó là cậu nhóc xinh đẹp nhất mà Hà Doãn Doãn nhìn thấy, từ đường nét ngũ quan như điêu khắc, đến khí thế hơn người đều thu hút ánh mắt của cô nhóc. Chỉ là , Hoắc Minh Long không dành cho cô ta bất kì ánh mắt nào, lại hướng về phía cô hầu nhỏ kia, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, mất kiên nhẫn nhìn màn kịch của cô ta rời đi. “ Khoan đã!!!” Sao vậy, vì sao cậu lại rời đi như vậy? Còn có vẻ như rất chăm sóc cô bé kia, nhất thời ánh mắt lóe lên tia sáng ghen tức, nhưng giọng nói lại rất mềm mỏng, ôm lấy cổ ba mình cho ông ta nhấc người lên khỏi bụi gai. Khóe mắt cô ta liền ẩm ướt, uất ức tố cáo. “ Ba ba, là cô ta đẩy ngã con… hu hu…” Rồi vùi khuôn mặt vào sâu trong ngực của ông ta mà khóc, bờ vai cũng rất phối hợp run lên nhè nhẹ. Nhìn con gái khóc thảm như vậy, Hà Tiêu nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ trong lòng Hoắc Minh Long. “ Thiếu gia chuyện này hẳn nên cho con gái lão một chút công đạo chứ?” Khuôn mặt vẫn là vẻ từ tốn nhưng nhiều hơn một chút nghiêm nghị, giống như cái nhìn của bậc trưởng bối đối với người dưới vậy, tất nhiên là ông ta không nhận ra là mình lúc này có bao nhiêu điểm hống hách. Không khí ngay lập tức hạ xuống âm độ, mặc dù bên ngoài trời vẫn còn nắng nhưng cảm giác lại cực kì đè nén, Hoắc Minh Long hơi không vui phun ra một câu. “ Không cần!!!” Rồi định bước tiếp thì lão lại ngang nhiên cản đường. “ Thiếu gia , chuyện này… Để một con nhóc mới tí tuổi đầu mà đã biết hãm hại người khác bên cạnh người e là không tốt.” Lão lạnh mặt nói. Lời này là có ý gì? Đe dọa cậu? Ông ta đã nói vậy thì chẳng khác nào nói “ Tôi sẽ nói với bang chủ chuyện này, không nên để một người như vậy bên cạnh thiếu gia.” Thuần Hi Thiên nhíu nhíu mày, từ trong lòng của Hoắc Minh Long ló mặt ra, khuôn mặt non nớt không khóc không nháo, đôi con ngươi ráo hoảnh dường như soi thấu mọi mưu tính trong lòng lão và trong đôi mắt trong veo ấy không nhiễm một chút tro bụi, ngây ngô đối mặt với lão hỏi: “ Hãm hại là gì?” Khuôn mặt già nua ngay lập tức cứng lại, nhưng nhóc con trong lòng ông ta thì khác, Hà Doãn Doãn ngẩng khuôn mặt nhập nhèm ra nhìn. “ Ba ba , là cô bé đó đẩy con rơi vào bụi gai… hu hu… lúc nãy con thấy sủng vật của em ấy dễ thương quá… hu hu… nên muốn mượn xem , ai ngờ… em ấy không cho còn đẩy con vào bụi gai… hu hu… ai ui.” Biểu tình trên mặt nhóc con này rất đáng thương, khuôn mặt phấn hồng, váy đã bị rách, đôi mắt long lanh như có như không nhìn về phía cậu nhóc thanh lãnh mặt không chút biểu tình. Cậu hơi cúi người cười cười nhìn thiên hạ trong lòng nói: “ Thật vậy?” Tất nhiên là dù cô nhóc nào đó có chút ngốc, vẫn có thể phân được lời nói của cô nhóc kia không giống với những gì được diễn ra, cho nên híp mắt lại ra sức lắc. Hoắc Minh Long hài lòng không nói lời nào chỉ cấp cho Hà Tiêu một ánh mắt ‘Lãnh’. Thất thần nhìn bóng dáng hai bóng dáng đi xa, ông ta mới tỉnh người, đặt Hà Doãn Doãn vốn không còn kiên nhẫn với mình xuống đất. Mà cô nhóc kia , ánh mắt cũng không dời khỏi bóng hình lam nhạt nhỏ kia, hồi lâu mới quay sang nhìn ông ta. “ Hà Tiêu biểu hiện của ông hôm nay làm bổn tiểu thư rất thất vọng.” Cô nhóc liền buông một câu lạnh lùng, cũng không để ý đến lão mà một đừng bước vào trong chiếc xe đã đợi sẵn. Khuôn mặt cúi của ông ta, lóe lên tia khinh bỉ, chỉ là con nhóc miệng còn hôi sữa mà lên mặt dạy đời ông. Lúc ngẩng lên đã là bộ dáng chân chó bước vội theo cô ta, khởi động máy, chỉnh lại gương nhìn lại Hoắc trạch một lần nữa ông ta chợt nhìn thấy một bóng dáng của người phụ nữ mặc váy lụa màu trắng, khuôn mặt tinh tế, nhưng tái nhợt đôi mắt trong suốt vô hồn như có như không nhìn ông ta… lúc nhìn lại đã không thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu , trên trán đã rịn xuống 1 tầng mồ hôi lạnh.