Edit: hochi
Giang Triết biết mình cứ như vậy bỏ đi cũng có phần tuyệt tình, nhưng những lúc tuyệt tình lại tốt đối với mình.
Tần Trà cảm giác trong lòng càng ngày càng lạnh, nghe tiếng bước chân kia, không chút do dự đi ra ngoài, rốt cuộc ôm đầu khóc rống lên.
Bản thân mình đang làm gì đây?
Thế này rốt cuộc có ý gì?
Ban đầu chỉ là thử dò xét, vì để lấy được đồng cảm thậm chí tình yêu của anh.
Nhưng rồi kết quả thế nào?
Một mình lẻ loi ở trong một nơi tối đen như mực thế này.
Mà anh hoàn toàn không có bất kỳ thương tiếc nào.
Trong đêm tối, tiếng khóc của người phụ nữ ấy sao thê lương đến thế.
Cô khóc đến nỗi đứt ruột đứt gan, dđ.lqđ dùng sức đến vậy, gần như muốn phát tiết toàn bộ uất ức trong lòng ra ngoài.
Tiếng khóc của Tần Trà cuối cùng cũng dần dần nhỏ xuống, sau đó cảm thấy trên lưng có phần rợn cả tóc gáy.
Một nơi rộng lớn như vậy, thực sự chỉ có một mình cô ở đây thôi sao?
Có khi nào sẽ có kẻ xấu tới đây, nghĩ tới đây Tần Trà bất giác càng lúc càng thấy sợ.
Chậm rãi đứng dậy, sau đó nhìn thấy xa xa hình như có một chút ánh sáng dần dần di chuyển đến chỗ mình.
Tần Trà che miệng lại, vội vàng ngồi xổm xuống.
Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho thư ký.
Nhưng tay lại không ngừng run rẩy, mãi mà không tìm được số điện thoại.
Khẽ thò đầu ra, ánh đèn kia đã sắp đến chân của cô ta rồi, đang đi lại đây hình như là một người đàn ông xa lạ.
Tần Trà cảm giác mình không có cách nào hít thở bình thường, cô ta muốn hung hăng mắng người gác cổng, sao lại tùy tiện để một người đàn ông đi vào?
Công nhận là quá sợ hãi, tay run lên, đôi tay vậy mà lại rũ xuống đất.
Tần Trà cố nén sợ hãi, vươn tay ra thăm dò, lúc ngón tay vừa mới chạm được điện thoại di động, nghe được giọng của người đang lên cầu thang kia.
Từng trận từng trận níu lấy trái tim Tần Trà.
"Cô Tần".
Có người gọi.
Anh ta biết mình sao?
Tần Trà ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Thì ra là lúc nãy mình khóc rống và khẩn trương gần như đã dùng hết sức lực toàn thân rồi.
"Xin hỏi cô là cô Tần phải không?"
Người nọ đứng ở trước mặt Tần Trà, khách sáo hỏi.
Tần Trà yếu ớt gật đầu, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
Lâm Bân khẽ thở dài, Giang Triết có lúc quả là rất độc ác, lại vứt bỏ một cô gái trong đêm tối thế này.
Nhưng người đàn ông đó đã từng dịu dđ.lqđ dàng đối với người nào? Trừ em gái Thiến Nhi của cậu ta ra.
"Xin chào, tôi là Lâm Bân, Giang Triết gọi điện thoại bảo tôi đến".
Lâm Bân chìa một tay về phía Tần Trà.
Lúc này Tần Trà mới nhớ tới, vừa nãy hình như Giang Triết gọi điện thoại cho ai đó, nói là nhắn lại với bác sĩ Lâm, xem ra chính là người đàn ông trước mắt này rồi.
Cô ta hít mũi một cái, thật không nghĩ đến, hôm nay mình lại bị mất mặt trước một người đàn ông xa lạ.
"Thật xin lỗi, đã muộn rồi lại để anh phải đến đây".
Cô ta giọng khàn khàn nói.
Đáp lại cô ta là tiếng cười khẽ.
"Không sao, dù sao người như Giang Triết chuyện gì cũng có thể làm được".
Ngụ ý này là đã quen với cách làm của Giang Triết.
Có nghĩa là tự dưng mình lại nợ Giang Triết một ân tình?
Nhưng không cam lòng, thật sự không cam lòng.
"Nhưng con người Giang Triết tâm địa luôn luôn sắt đá, cho nên cô cũng không cần để ý".
Lâm Bân nói xong, ngồi xổm xuống.
Trong đầu Tần Trà hồi tưởng lại câu nói Lâm Bân, nhất thời không kịp phản ứng, anh ta ngồi cạnh mình như vậy để làm gì.
"Cô Tần, đứng dậy đi."
Giờ Tần Trà mới hiểu được.
Cô ta không phải người hay thẹn thùng, cũng biết giờ phút này ngoại trừ để Lâm Bân cõng cô ta xuống dưới, cũng không còn biện pháp khác nữa.
"Cám ơn".
Cô ta nhẹ nhàng nói.
"Không cần nói cám ơn với sống lưng của tôi đâu".
Lâm Bân cười nói.
"Những chỗ như thế này quả thật rất dễ bị trẹo chân, cho nên về sau cô Tần phải cẩn thận".
Lâm Bân vừa đi xuống, vừa nói.
"Cám ơn".
Từ trong miệng một người xa lạ cũng có dđ.lqđ thể nghe được sự quan tâm, Giang Triết, tại sao anh không thể nói được một câu?
"Ánh mắt Giang Triết của rất hẹp, chỉ chứa được một người, điều này, chẳng lẽ cô Tần không biết?"
Lâm Bân lạnh nhạt nói.
"Anh nói xằng bậy cái gì vậy?"
Tần Trà có phần thẹn quá hóa giận.
Lâm Bân cười cười, không nói lời nào, lúc nãy khi anh nhắc tới Giang Triết, vẻ mặt mừng rỡ trong mắt Tần Trà không phải anh không nhìn thấy.
Thật đáng tiếc cho một cô gái như vậy, nhìn rất thông minh, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt.
Lâm Bân không nói gì nữa, Tần Trà lại cảm thấy có chút băn khoăn.
Dù sao anh ta cũng có lòng chạy tới.
Tuy là vì Giang Triết yêu cầu, nhưng anh ta cũng có thể không đến cũng được.
"Thật xin lỗi".
Cô ta nhẹ giọng nói.
"Ha ha, không cần phải xin lỗi. Thật ra mỗi người ai chẳng có lúc phạm sai lầm, chẳng qua phạm sai lầm mà biết sửa sai là được rồi".
Lâm Bân lạnh nhạt nói, sau đó để Tần Trà xuống.
Tần Trà nghiêng đầu sang chỗ khác.
Sửa sai?
Cô ta cười lạnh một tiếng, cô ta dđ.lqđ cực khổ nhiều năm như vậy, một người xa lạ như anh ta lại khuyên bảo cô ta buông bỏ, cô ta mà buông bỏ, như vậy người đó đã không phải là Tần Trà rồi.
Lúc Giang Triết trở lại biệt thự, Giang Thiến đang ngồi trên xích đu ở cổng.
Giang Thiến vẫn rất thích ăn quả nho.
Với Giang Triết mà nói, cô thích ăn bao nhiêu thì sẽ mua bấy nhiêu, dĩ nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng rồi có một ngày anh đột nhiên nghĩ ra, nếu trồng nho ở công biệt thự, đợi đến mùa nho chín, đây cũng là một loại hương vị ngọt ngào.
Và rồi Thiến Nhi của anh muốn ăn quả nào thì hái quả đấy, thật là một cuộc sống có bao nhiêu thoải mái.
Lúc mới đầu, anh dùng trúc làm dàn cho cây nho, bởi vì muốn có loại nho ngon, anh cố ý đi vào vùng nông thôn tìm.
Sau vừa đến Hạ Thiên anh lại phát hiện nằm dưới dàn nho mát mẻ làm cho người ta toàn thân thoải mái, lập tức cho thợ đổi thành dàn inox, đồng thời làm một cái võng bên dưới.
Thiến Nhi rất thích chỗ này, đặc biệt là lúc bắt đầu mùa nóng, cây nho bắt đầu xòe ra tán lá xanh nhạt, khắp nơi đều là sắc xuân mượt mà.
Nhưng sau khi mang thai, Giang Triết không cho phép Giang Thiến ngồi võng nữa, dù muốn ngồi cũng phải có anh ở bên cạnh.
Cho nên, giờ khắc này vừa nhìn thấy Giang Thiến có hành động nguy hiểm này, anh đã vội vã bước lên, lập tức kéo Giang Thiến từ võng lên.
"Thật là liều lĩnh".
Anh rất ít nói từ này, đặc biệt là sau khi Giang Thiến mang thai, cái gì cũng đều nhường cô.
Nhưng lúc nãy nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó, anh cảm thấy giật thót tim.
"Anh trai".
Nhìn thấy Giang Triết tức giận, Giang Thiến khẽ lôi kéo cánh tay của anh làm nũng.
"Anh không đúng, không nên dđ.lqđ bỏ mặc em đi tăng ca. Thiến Nhi đừng giận, ngàn vạn lần không nên tức giận."
Anh ôm ghì đầu cô vào trong ngực mình, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi.
"Hừ".
Cô xụ mặt, sau đó quay đầu.
"Trên người đều là mùi nước hoa của phụ nữ, ai biết có phải ở lại làm thêm giờ không đây?"
Giang Triết khẽ cau mày, trên người của mình có mùi nước hoa sao? Dính từ lúc nào? Chẳng lẽ dính lúc Tần Trà ngã xuống rồi nhào vào mình?
Anh giơ tay lên, lỗ mũi ở trên áo sơ mi ngửi một cái, sau đó nhìn thấy trên mặt cô nhóc chợt lóe lên tia giảo hoạt, lập tức hiểu bị cô lừa.
"Được lắm, lại dám lừa anh?"
Giang Thiến cười ha ha, nhưng lập tức nói: "Anh trai có phải anh chột dạ không? Nếu không tại sao phải ngửi qua? Chẳng lẽ cô Tần thật sự chạm vào anh?"
Giang Triết thấy buồn cười.
Cô nhóc này gần đây lên cơn ghen thành nghiện rồi, trong lời nói toàn vị chua.
Nhưng phải nói thế nào cho cô biết vừa rồi là người ta chủ động nhảy vào ôm anh đây?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương