Edit: hochi
Giọng nói của cô ta cũng sắp khóc rồi.
Trong mắt Giang Triết chợt thoáng qua tia gì đó, nhưng lập tức biến mất.
Cũng may chỉ là tầng bốn, nếu là tầng bốn mươi làm sao bây giờ?
"Tần Trà, rốt cuộc cô quản lý công ty như thế nào?"
Lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó đi xuống cầu thang bộ.
Thật ra cũng không phải là đã quá muộn, nhưng bởi vì công ty to như vậy lại không có một bóng người, nên chỉ có tiếng bước chân xuống cầu thang của hai người.
Bình thường Tần Trà đều thích đi dép dđ.lqđ lê, nhưng hôm nay cũng không biết tại sao lại đi một đôi giày cao gót.
"Nhà máy cách nơi này bao xa?"
Giang Triết đột nhiên hỏi.
Trong công ty bình thường đều có một số nhân viên quản lý.
"Ở ngay phía sau".
Mặc dù Tần Trà không hiểu tại sao Giang Triết lại hỏi cái vấn đề này, nhưng vẫn trả lời cẩn thận.
Cũng không biết có phải vì câu trả lời của cô ta không, chân cô ta đột nhiên giẫm hụt.
"A".
Cô ta kêu lên một tiếng sợ hãi, Giang Triết vội vàng xoay người, đúng lúc Tần Trà bổ nhào lên người của anh.
Cũng may Giang Triết đã đứng ở trên hành lang rồi, nếu anh cũng ở trên bậc thang, kết quả này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tần Trà ôm chặt cổ của Giang Triết, sắc mặt đỏ bừng.
Từ trên người Giang Triết tỏa ra hơi thở thành thục của đàn ông, làm cho tinh thần người ta không ngừng nhộn nhạo.
Cô ta hận không thể vùi đầu vào cổ Giang Triết, sau đó hít thật sâu hơi thở trên người của anh.
Lúc học đại học, người bạn cùng phòng và cô ta cùng nhau thảo luận làm thế nào mới có thể chiếm được lòng của người đàn ông mà mình thích.
Ngày đó mọi người nói rất nhiều, trong đó đã nói đến điều mà hôm nay cô làm.
Lúc ấy, người bạn học kia nói, làm như vậy mặc dù nguy hiểm, bởi vì phải khống chế tốt sức lực và góc độ, nếu không chịu đau đớn chính là bản thân mình.
Bạn cùng phòng rối rít vỗ tay, bảo người bạn học kia thật sự quá lợi hại, phân tích vấn đề lại chính xác đến vậy.
Đã qua nhiều năm như vậy, cô ta vẫn nhớ đêm đó mọi người nói chuyện, cho nên hôm nay đột nhiên nghĩ đến có thể áp dụng.
Dù sao cô cũng là một cô gái đẹp dđ.lqđ như hoa như ngọc, chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, Giang Triết nhất định sẽ động lòng.
"Cô Tần, xin hãy tự trọng".
Đang lúc Tần Trà suy nghĩ lung tung, Giang Triết đột nhiên đẩy cô ta ra.
Tần Trà bất ngờ, phản ứng theo bản năng, lập tức nắm được lan can bên cạnh.
Cô ta vội vàng ngồi xuống.
"Tổng giám đốc Giang, chân của tôi hình như bị trẹo rồi".
Giọng Tần Trà khẽ run.
Đây là sự thật, xem như cô ta là người xui xẻo, vừa nãy cô ta không khống chế tốt sức lực, giờ phút này, từ chân truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
Cô ta cắn thật chặt môi của mình, thậm chí trên trán cũng có mồ hôi hột chảy xuống.
Vốn chỉ muốn diễn kịch, nhưng không ngờ đùa mà thành thật, hi vọng khổ nhục kế của mình dùng được.
Cô ta nhìn Giang Triết, trong mắt đã hiện ra hơi nước.
Ánh mắt của Tần Trà chăm chú nhìn mặt của Giang Triết, cô ta biết thất bại hay thành công cũng từ lần hành động này.
Giang Triết cũng không hiểu, chỉ dùng ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tần Trà.
Trong lòng Tần Trà hoảng hốt, chỉ sợ Giang Triết nhìn ra manh mối, cô ta biết Giang Triết không giống như người bình thường.
Trên chân truyền đến từng trận đau đớn, cô ta cảm thấy có phần uất ức.
"Chẳng lẽ anh không thể đỡ tôi một chút sao? Tôi thật sự không thể tự đi rồi."
Giọng nói của cô ta có chút hờn tủi.
Giang Triết vẫn không động, nhưng khóe dđ.lqđ miệng lại hiện ra một nụ cười giễu cợt, sau đó anh ấn mấy con số trên điện thoại di động.
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, bảo cậu ấy đến đây, ở đây có một cô gái xinh đẹp cần cậu ấy."
Sau đó anh cúp điện thoại, xoay người nhìn Tần Trà một cái.
"Tôi hi vọng cô hiểu, tôi không ngốc, hôm nay tại sao lại có nhiều chuyện tình cờ như vậy".
Anh khẽ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Chuyện như vậy, tôi không hi vọng sẽ còn lần thứ hai".
Câu phía sau giọng điệu của anh đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Anh vậy mà lại bỏ đi như vậy?
Để lại cô trong bóng tối thế này sao?
Mà đáng chết là hôm nay vì có thể đạt được mục đích cô ta đã cho toàn bộ người trong công ty nghỉ sớm hơn một chút.
Lúc này cô ta mới biết đến cái gì gọi là bê đá đập chân mình.
"Tổng giám đốc Giang".
Tần Trà thiếu chút nữa đã khóc lên.
Lá gan của cô ta quả thật rất lớn, nhưng cũng không lớn đến nỗi này đâu.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh dđ.lqđ không kể còn là một vùng tăm tối, sau đó cô ta cứ như vậy lẻ loi ngây ngẩn ở đây?
Tần Trà cảm giác toàn thân sởn gai ốc.
"Tự cô gọi người đến đi. Bác sĩ của tôi sẽ lập tức tới đây".
Giọng Giang Triết xa xa truyền đến, sau đó càng ngày càng nhỏ.
"Ngài đừng đi, xin ngài ở lại với với tôi".
Bước chân của Giang Triết dừng một chút, ở lại với cô? Tại sao phải ở lại với cô? Cô có quan hệ gì với anh sao?
Anh hiểu được, giờ phút này anh phải ở bên cạnh không phải là cô ta , mà là người phụ nữ đang mang thai ở nhà.
Nếu như bị cô ấy biết anh ở cùng Tần Trà, nói không chừng anh sẽ bị chết chìm trong chum dấm mất, huống chi, rốt cuộc Tần Trà bị trẹo chân là thật hay là giả còn chưa biết.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương