Giang Triết cũng không khác gì, anh một mặt phải chịu đựng nỗi đau thấu xương khi mất đi ba mẹ, một mặt vừa phải an ủi Giang Thiến.
Trên thực tế, quãng thời gian đó là thời kỳ tối tăm nhất của Giang Triết.
Anh vốn đang chờ tốt nghiệp, mặc dù con đường tương lai đã sớm được định đoạt từ trước, vào công ty của ba, sau đó tiếp nhận nó.
Chẳng qua đó đều là những chuyện của trước kia, bây giờ, lúc mới bắt đầu anh còn có thể vừa kiên trì học tập vừa giải quyết việc của công ty. Sau lại bởi vì công ty lúc bấy giờ quá mức bận rộn, mà Giang Thiến trải qua đả kích lớn như vậy, muốn khôi phục cũng cần một khoảng thời gian dài nữa.
Giang Triết không thể không thôi học, anh ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp đã sớm phải gia nhập vào giới thương trường đầy hiểm ác này.
Về phần cái tin tức tốt đẹp kia, Giang Triết vẫn không biết, anh chỉ biết là ngày đó ba mẹ mình đi gặp một người bạn cũ, thậm chí lúc đi cũng không muốn cho hộ vệ theo cùng.
Không ai biết họ đi đâu, gặp ai, không ai biết cái tin tức đó là gì, tất cả mọi chuyện đến đây tựa như chìm vào đáy biển.
Chiếc xe kia sau khi vớt lên, kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện tất cả đều bình thường.
Mà bên phía cảnh sát đưa ra đáp án rất có khả năng ngày đó ba Giang Triết đã nhầm chân ga là thắng xe.
Giang Triết từ đầu tới cuối không muốn tiếp nhận một lý do rách nát như vậy, ba anh làm sao lại có thể phạm phải một sai lầm vô lý như vậy được?
Chỉ là khi anh từ từ tỉnh táo lại, anh dần dần đã có thể tự mình đảm đương, gánh vác công ty.
Thành phố A lớn như vậy, vốn không thiếu cái tin tức gì, sự việc Tổng giám đốc của Minh Đế và phu nhân cùng gặp tai nạn rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là những câu chuyện mới mẻ hơn.
Mà tình hình của Giang Thiến cũng bắt đầu sáng sủa hơn, dần khôi phục lại bình thường, giống như chưa có chuyện gì thay đổi.
Chỉ có Giang Triết biết, kể từ ngày đó, Giang Thiến bắt đầu cự tuyệt bơi lội, cho dù trời có nóng bức thế nào, cô cũng tình nguyện ở trong phòng chứ không muốn xuống nước. Cô khước từ chuyện đến bờ biển hay đi tới bất kỳ thành phố có biển nào.
Về phần thành phố biển - nơi xảy ra sự việc kia, Giang Thiến vĩnh viễn không bước chân tới.
Nhớ lại chuyện đó làm cho người ta thống khổ, làm cho lòng người bi thương như vậy. Chuyện này vốn Giang Triết cho là sẽ vĩnh viễn chôn sâu vào tim mình, mãi mãi không bao giờ chạm đến.
Anh dùng tay xoa một bên gò má của mình, phát hiện trên mặt mình đã ướt át từ lúc nào.
Một bên tay trống không nắm lại thành quyền, nhét vào trong miệng mình, chỉ sợ không cẩn thận sẽ khóc lên.
Thực ra, Giang Thiến trong khoảng thời gian này cũng trôi qua không được tốt lắm.
Tất cả mọi người cho rằng Lý Thanh Hàng mới là chân mệnh thiên tử của cô.
Mà người đàn ông kia đối với cô quả thật không tệ, cho dù có bận rộn như thế nào, mỗi buổi trưa nhất định sẽ yên lặng đứng chờ Giang Thiến ở dưới lầu trường học.
Giang Thiến đã từng vì chuyện này mà kháng nghị qua, nhưng Lý Thanh hàng lại nói rằng thực ra anh làm vậy chỉ để cảm ơn Giang Thiến đã để cho anh được ôn lại những kỷ niệm của thời sinh viên.
Anh bắt đầu từng chút từng chút một xâm nhập vào cuộc sống của cô, mà Lý Thanh Hàng trải qua hai năm chiến đầu trường kỳ rốt cuộc cũng tìm được người trong lòng, vì thế cứ thẳng đường mà đánh tới.
Giang Thiến cũng bắt đầu hình thành thói quen có Lý Thanh Hàng bên cạnh, nhưng mà, cô biết, mình đối với người đàn ông kia vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở những khoảnh khắc vui vẻ hiếm hoi đó, cô vĩnh viễn sẽ không nói với anh ba chữ thần thánh như vậy.
Cô biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng cô đã từng không chỉ một lần đề nghị với Lý Thanh Hàng, để anh rời khỏi cô, nhưng lần nào anh cũng từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, vẫn như cũ ở bên cạnh cô không rời, vài lần như vậy, Giang Thiến cũng đành buông tha.
Nhưng mà, cô dần dần phát hiện, cho dù ở đâu, bất kỳ lúc nào cô cũng đều bất tri bất giác ngẩn người, mỗi lúc như vậy, đại não cô dường như xuất hiện một khoảng trống rỗng, thậm chí ngay cả cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Không phải là không thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Thanh Hàng, nhưng mà, cô cũng bất lực.
Quả thật Giang Thiến không biết nên gọi đó là gì, là linh hồn thoát xác sao, vì một người tên Giang Triết mà hồn phách lên mây?
Cô biết như vậy là không đúng, anh đã có đối tượng đính hôn, sau đó anh sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân với một người phụ nữ khác. Nhưng mà, ý nghĩ hoàn toàn không chịu bị người khống chế.
Thân thể mấy ngày nay luôn không thoải mái, mỗi khi ăn cơm, nhìn thấy món ăn trên bàn đều không thấy có khẩu vị gì , còn có cảm giác buồn nôn nữa.
Đặc biệt nhất là luôn buồn ngủ, trước kia hay cùng Lý Thanh Yểu đi dạo phố cả buổi chiều, nhưng bây giờ mới chỉ đi có nửa giờ liền mệt không chịu nổi.
Lý Thanh Yểu nhìn bộ dạng của Giang Thiến, trêu đùa nói.
"Giang Thiến cậu có biết không, trông bộ dạng này của cậu thật giống với phụ nữ có thai đấy."
Người nói vô ý nhưng người nghe có lòng, Giang Thiến chỉ cảm thấy trái tim mình lộp bộp rơi xuống, mang thai?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương