Giang Triết cầm điện thoại di động mãi cho đến cửa cầu thang, lúc này mới nhấn nút nghe điện thoại.
"Thiến Nhi."
Là điện thoại của Giang Thiến, số điện thoại này chỉ có mình Giang Thiến biết, vì cô mà luôn mở máy hai mươi bốn giờ.
Cô đã rất lâu không gọi vào số này, lâu đến nỗi thiếu chút nữa anh đã phá hủy luôn cái điện thoại này, mỗi khi đêm tối đến, liền lấy một cái điện thoại khác không ngừng gọi thử vào máy này xem rốt cuộc có bị hỏng chỗ nào không.
Cho nên, mới vừa rồi anh mới không phản ứng kịp như vậy.
Đầu dây bên kia không có âm thanh gì, chỉ im lặng không lên tiếng.
"Thiến Nhi, em sao vậy?"
Anh thả mềm giọng xuống.
Trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng khi đối diện với Thiến Nhi, một Giang Triết luôn có năng lực chống đỡ hết thảy mọi thứ liền biến mất không thấy đâu.
Bên kia vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Giang Triết khẽ nhíu mày một cái.
Thiến Nhi của anh không phải là một người cố tình gây sự, cô sẽ không vô duyện vô cớ gọi điện thoại đến đây như vậy.
"Thiến Nhi."
Vẫn là giọng nói mềm mại dịu dàng, chỉ sợ làm người kia giật mình.
Mà bên kia vẫn là một mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi qua.
Giang Triết khẽ nhíu chân mày, thời tiết như vậy, Thiến Nhi có thể đi đâu, sau đó anh nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô.
Tiếng khóc rất nhẹ rất nhẹ, nếu như không nghe kỹ sẽ không biết được đó là tiếng khóc đang bị kìm nén.
Âm thanh thút thít đứt quãng, thỉnh thoảng còn bị tiếng gió át đi.
Giang Triết chỉ cảm thấy tim mình như bị ai nhéo cho một cái.
"Thiến Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của Giang Triết càng thêm nhẹ nhàng, anh đi tới một chỗ không có người.
Thật ra thì, anh có thể trở về phòng làm việc của mình, nhưng lại nhớ tới trong đó còn có Đỗ Hân Lệ nên đành xoay người rời đi .
Lúc này, anh có chút hối hận, tại sao phải mời Đỗ Hân Lệ ăn cơm, tự dưng lại tạo ảo tưởng cho người phụ nữ kia.
Giang Thiến vẫn không nói chuyện, chỉ khóc thút thít, tiếng khóc càng ngày càng lớn trở thành tiếng nức nở.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Giang Thiến chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh, sau đó chỉ để cho anh nghe được duy nhất tiếng khóc như vậy.
Còn có tiếng gió thổi bên tai kia, hình như là ở bờ biển.
Trực giác nói cho anh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Anh không kịp suy nghĩ gì thêm, xông tới thang máy trước mặt, lập tức nhấn nút đi xuống.
"Thiến Nhi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, có chuyện gì nói cho anh biết có được không?"
Hoang mang trong lòng càng lúc càng lớn, bọn người kia đâu, những người anh phái đi theo bảo vệ cô đâu, mỗi một tên đều đi đâu hết rồi, không phải anh đã dặn đi dặn lại, bảo bọn họ phải đi theo Thiến Nhi rồi hay sao? Tại sao lại để cho cô đi đến bờ biển? Tại sao lại để cho cô một mình ở bờ biển khóc thút thít như vậy?
Bờ biển kia cách thành phố khá xa, tối thiểu phải một giờ đi xe.
Tay cầm lái của Giang Triết nổi đầy gân xanh, nhưng mà, anh không dám để cho Giang Thiến biết mình sợ, một lần lại một lần an ủi Giang Thiến.
Bờ biển kia vẫn là nơi Giang Thiến rất thích đi, gần như tháng nào cũng tới đây một lần.
Nếu như không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đó Giang Triết mang theo Giang Thiến đi trước một bước, chính là vào lúc thủy triều, hai người đứng ở trên bờ nhìn từng đợt sóng thủy triều sóng sau cao hơn sóng trước.
Giang Triết khẽ quay đầu, gió biển khẽ vuốt ve những sợi tóc trên trán Giang Thiến, mắt to sáng rỡ cứ như vậy nhìn sóng biển.
Sau đó Giang Triết nhận được điện thoại của ba anh, nói là có một tin tốt muốn tự mình nói cho anh biết, sau khi hỏi rõ vị trí của Giang Triết và Giang Thiến, ba anh nói cho anh biết, ba và mẹ anh sẽ lập tức tới ngay.
"Là tin tốt gì vậy ba? Ba, sao ba gấp gáp như vậy?"
"Triết à, ba và mẹ con cũng không kịp đợi, các con cứ đợi ở đó, chúng ta sẽ lập tức tới ngay."
Sau đó ba anh liền cúp điện thoại, ba cũng không nói cho anh biết là tin gì, cũng không nói ông đang ở đâu.
Ai cũng không nghĩ tới thảm kịch lại xảy ra ngay ở thời điểm đó.
Chính mắt Giang Triết và Giang Thiến nhìn thấy xe của ba đang chạy tới đây, hai người lẳng lặng chờ đợi, chờ ba dừng xe, sau đó cùng mẹ xuống xe nói cho bọn họ biết cái tin tức kia.
Xe lại đột nhiên mất khống chế, hai người gần như có thể nghe được tiếng kêu sợ hãi phát ra từ trong xe, thậm chí Giang Thiến còn nhìn thấy rõ người ngồi ở phía trước là mẹ mình, dáng vẻ hoảng sợ như thế nào.
Chuyện xảy ra quá nhanh, chờ đến lúc hai người hiểu ra được thì xe đã bị nước biển cuốn đi xa.
Nếu như không phải là thời điểm thủy triều lên, nếu như chỗ hai người đứng không phải là nơi thủy triều lên xuống, như vậy tất cả sẽ không xảy ra thảm kịch như vậy.
Ngay lúc đó, Giang Thiến liền bất tỉnh.
Ba đối với cô rất tốt, thậm chí so với Giang Triết, ba còn cưng chiều cô hơn.
Mặc dù mẹ không thích cô, nhưng nhìn chung, đối với cô cũng không tệ lắm.
Lúc ba tới, những hộ vệ kia cũng theo phía sau, nhưng mà mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy triều từng chút từng chút một nuốt trọn chiếc xe trị giá mấy trăm vạn, còn có hai người thân yêu nhất trên thế giới này của Giang Triết.
Trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Giang Thiến đau thương, khóc thút thít cả ngày.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương