"Đỗ Hân Lệ, lời này tôi sẽ không nói lần thứ hai." Giang Triết nói xong, ánh mắt đột nhiên nhìn trước mặt, sau đó không nói thêm gì nữa. Đỗ Hân Lệ theo ánh mắt của anh nhìn lên, chỉ thấy Giang Thiến và Lý Thanh Hàng đang chậm rãi đi qua trước mặt xe của Giang Triết. Không biết có phải bởi vì Giang Thiến không vui không, cho nên cô vẫn cúi đầu. Mà Lý Thanh Hàng dường như muốn trêu chọc cho Giang Thiến cười, cho nên càng không ngừng làm cho Giang Thiến cười nói chuyện gì đó. Đỗ Hân Lệ quay đầu nhìn Giang Triết, nhìn thấy sắc mặt anh khó coi đến đáng sợ. Cô vội vàng lay động cánh tay của mình, "Chuyện này không liên quan đến tôi." Nói xong lại có chút tức giận, cô từ lúc nào lại biến thành người như vậy. Giang Triết lập tức đầy cửa xe ra, bước xuống. Giang Thiến và Lý Thanh Hàng đi phía trước nghe được tiếng động , vội quay đầu lại. Giang Thiến ngẩng đầu nhìn Giang Triết, dưới ánh đèn, chỉ thấy được ánh mắt sâu không lường được của anh, không biết anh đang nghĩ cái gì. "Anh." Nhẹ giọng gọi lên, nhưng bên trong lại khống có bất kỳ tình cảm gì. Giang Triết gật đầu, cũng chỉ có gật đầu, sau đó lên xe, dùng sức đóng cửa xe lại. Đỗ Hân Lệ không hiểu Giang Triết làm như vậy để làm gì, nhưng mà cô biết, anh nhìn thấy Giang Thiến và Lý Thanh Hàng ở cùng một chỗ, cho nên trong lòng thấy khó chịu. Nghĩ tới đây, trong lòng lại bắt đầu ê ẩm, nhưng mà, cô lập tức lại an ủi chính mình, vậy thì sao chứ, dù sao cuối cùng Giang Triết cũng ở chung một chỗ với Đỗ Hân Lệ cô. Vẫn còn có một biện pháp tốt hơn, đó chính là có con với Giang Triết, như vậy không phải cô có thể là mẹ quý nhờ con sao, sau đó trở thành Giang phu nhân. Nghĩ tời đây, khóe miệng Đỗ Hân Lệ không khỏi mỉm cười. Trong lúc Đỗ Hân Lệ đang đắm chìm trong mộng, thình lình bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh lạnh lùng, "Xuống xe." Ách? Đỗ Hân Lệ còn chưa phản ứng kịp, cô quay đầu nhìn Giang Triết, trong mắt là vẻ nghi ngờ. "Tôi nói --- ---- xuống--------xe." Lời nói lạnh lùng, gần như gằn từng tiếng. "Vì sao?" Đỗ Hân Lệ nhìn bãi đỗ xe lớn như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi. "Đỗ quản lý, cô cũng có tài xế riêng, chẳng lẽ muốn tôi làm thay tài xế của cô sao?" Giọng nói lạnh lùng tràn đầy châm chọc, lại hù dọa Đỗ Hân Lệ khiến cho cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh sau lưng. "Triết." Nghe thấy một chữ này, Giang Triết quay đầu, ánh mắt lạnh như băng giống như kiếm sắc. Đỗ Hân lệ còn chưa rõ chuyện gì, Giang Triết đã nhanh chóng đầy cửa xe ra, nghênh ngang rời đi. Giang Triết vừa xuống xe, không biết những người hộ vệ kia không biết đứng ở đâu đồng loạt xuất hiện, sau đó đón Giang Triết lên xe, cứ thế gào thét chạy đi. Anh cứ thế bỏ lại cô ở đây một mình? Anh thế nhưng bỏ lại cô một mình. Đỗ Hân Lệ hung hăng đấm một cái lên ghế ngồi, mới phát hiện ghế ngồi chất lượng cũng rất tốt, vừa rút tay của mình lại, tấm da kia liền nẩy lên. Đỗ Hân Lệ hung hăng liều mạng đánh lên trên ghế ngồi, nhưng mà, nghĩ đến chiếc ghế ngồi này nếu quả thật bị mình phá hư, đoán không chừng Giang Triết nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Một khắc kia, Đỗ Hân Lệ cảm thấy cô là một người đáng buồn cười nhất trên thế giới này, trong lòng rõ ràng có lửa giận bao vây, muốn tìm một nơi để trút ra, hết lần này tới lần khác lại không tìm được chỗ trút giận, chỉ có thể tự đem lửa giận kia tiêu diệt hết trong lòng mình. Sau hôm xảy ra chuyện này, mấy ngày tiếp theo Đỗ Hân Lệ đều không đến Minh Đế. Mặc dù cô rất muốn tới, đó là một chuyện không biết cần phải có bao nhiêu khả năng tự kiềm chế, nhiều lần ngón tay bị chính mình cắn phải gần như chảy máu, mới miễn cưỡng khống chế được mình. Đỗ Hân Lệ không nghĩ tới, sáng hôm nay lại nhận được điện thoại của Lâm Mẫn gọi tới, cô dùng âm thanh dịu dàng đến muốn nhỏ nước hỏi: "Đỗ quản lý, Giang tổng hỏi cô lúc nào thì có thời gian, cùng nhau thương thảo chuyện đính hôn." Một khắc kia, Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy nhịp tim của mình tựa như ngừng đập. "Cô nói gì?" Sự mình nghe nhầm lại rước lấy cười nhạo, vì vậy, Đỗ Hân Lệ hỏi lại lần nữa. "Giang tổng hỏi cô khi nào thì có thời gian rảnh, cùng nhau bàn bạc chuyện đính hôn." Lâm Mẫn lặp lại lần nữa. Đỗ Hân Lệ trong lòng dâng lên vui sướng, nhưng lại lập tức cảm thấy đầy chua xót. Giang Triết bận rộn nhiều việc đến vậy, ngay cả chuyện đính hôn quan trọng như vậy cũng để cho thư ký của mình gọi điện thoại tới. Anh đối với cô, thậm chí ngay cả qua loa cho có cũng không muốn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Đỗ Hân Lệ không khỏi chua xót, suy nghĩ đối mặt với cuộc gọi này cô nên có khí phách mà cắt đứt, sau đó từ đây về sau cùng với người họ Giang kia không bao giờ.... .....muốn gặp mặt nữa, cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường. "Đỗ quản lý, xin hỏi cô có đang nghe không?" Hơi giận một chút, người đàn ông kia làm sao mà ngay cả thư ký cũng làm cho người ta yêu thích như vậy, hết lần này tới lần khác còn phải hỏi lần nữa. "Được." Đè xuống những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí kia xuống, cứ đồng ý như vậy, rất lâu sau thậm chí ngay cả cô cũng khinh bỉ chính mình, nhưng mà cô còn có cách nào khác sao.