Editor: June_duahau
Đỗ Hân Lệ vừa nói vừa gắp một chút thức ăn, sau đó định đưa tới miệng Giang Triết.
Động tác trên tay Giang Thiến ngừng lại, nhìn Giang Triết, thấy anh há miệng ra, sau đó bắt đầu ăn thức ăn Đỗ Hân Lệ gắp cho.
Đột nhiên không còn chút hứng thú gì tới ăn cơm nữa, rõ ràng cô không có ăn cái gì lạ, nhưng dạ dày hình như đang trướng lên, hầu như cô cũng không có ăn gì cả.
"Sao vậy?"
Lý Thanh Hàng phát hiện sắc mặt Giang Thiến hơi bất thường, vội vàng hỏi.
"Không sao."
Giang Thiến lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.
Động tác trên tay Giang Triết hơi dừng lại một chút, sự khẩn trương hiện rõ trên mặt.
"Thiến Nhi, trong người có chỗ nào không khỏe sao?"
Không lẽ cô bị ốm? Cho nên hôm nay nhìn cả người tiều tụy như vậy.
Anh chi tiền cho những tên hộ vệ kia tới để làm gì?
"Anh, em không sao mà."
Giang Thiến nhìn Giang Triết cười một tiếng.
Đỗ Hân Lệ lại đột nhiên mở miệng.
"A Triết, hình như đầu em hơi choáng."
Đỗ Hân Lệ vẫn ngồi bên cạnh Giang Triết đột nhiên mở miệng, một tay cô xoa trán, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.
"Nghỉ ngơi một chút đi."
Giang Triết nhàn nhạt nói, so với giọng nói vừa rồi đối với Giang Thiến quả thực là khác một trời một vực.
Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy chóp mũi mình hơi ê ẩm.
Thật ra thì cũng không phải đau thật, chỉ là phụ nữ thường hay có lòng hư vinh, muốn xem Giang Triết có khẩn trương với mình hay không?
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy, thật sự là thất vọng tột bậc. Trái tim càng bị tổn thương.
Giang Triết rõ ràng nhận ra được, anh hơi nhíu mày một cái, sắc mặt hơi không vui, nhưng rất nhanh đã khắc chế chính mình.
"Em muốn thế nào?"
Đỗ Hân Lệ không nói lời nào, cô biết Giang Triết muốn diễn kịch, cho nên, anh không dám gay gắt với cô, vậy hãy để cô tùy hứng một lần đi.
"Đỗ Hân Lệ."
Giang Triết gần như cắn răng nghiến lợi.
"A Triết, em chỉ hơi choáng váng đầu." Đỗ Hân Lệ vuốt trán của mình, hơi nhắm mắt lại, đầu càng thêm vô lực rũ xuống.
Trong lòng Giang Triết như có một cỗ lửa giận bao quanh, nhưng anh lại đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Đi bệnh viện."
Giọng điệu của anh có chút không kiên nhẫn.
"Không cần, A Triết, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."
Đỗ Hân Lệ tựa như rất suy yếu nói.
Giang Triết rốt cuộc đứng lên, sau đó gần như thô lỗ kéo Đỗ Hân Lệ đứng dậy.
"Chúng tôi đi trước một bước."
Sau đó lôi kéo Đỗ Hân Lệ lảo đảo đi ra ngoài.
"Buông tay, buông tay."
Giọng nói của Đỗ Hân Lệ thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Xung quang người đến người đi, không ít người liếc nhìn về phía bọn họ.
Trên mặt Giang Triết hơi lúng túng một chút, tốt lắm, ngày mai trên trang đầu tiên của Thế giới giải trí lại xuất hiện tin tức mới, chỉ là, anh không rảnh để trông nom nó, ngoại trừ Giang Thiến ra Giang Triết anh chưa từng kiêng kỵ cái gì.
Giang Triết đen mặt lại, hung hăng nhét Đỗ Hân Lệ vào trong xe của mình.
Bốn phía đều yên tĩnh, những người hộ vệ đi theo xe của Giang Triết, tất cả đã giải tán ra ngoài.
Hết lần này tới lần khác, xe của Giang Triết đều là loại tốt, bên ngoài căn bản không nhìn ra người bên trong đang làm gì.
Lúc này, Đỗ Hân Lệ bắt đầu có chút khẩn trương, nhìn mặt Giang Triết đã hoàn toàn chìm xuống, tim của cô đã không còn đập theo quy tắc nữa.
Giờ phút này Giang Triết trông thật nguy hiểm, anh có thể ra tay đánh cô không?
Mẹ ơi, nếu như anh ra tay đánh cô, vậy cô thật sự không có biện pháp nào rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi lo sợ.
"A Triết."
"Câm miệng."
Giọng nói lạnh như băng làm cho người ta lạnh đến thấu xương.
"Cái tên này là để cho cô gọi sao? Sau này gọi tôi là Giang Triết."
"Triết."
Nước mắt Đỗ Hân Lệ cũng trào dâng.
Giang Triết hơi híp mắt lại, cứ nhìn Đỗ Hân Lệ như vậy, sự nguy hiểm trong đôi mắt khiến cho người ta phải khiếp sợ.
"Có phải hôm nay lúc ra khỏi cửa cũng quên mang lỗ tai theo không?"
Giọng nói lạnh lùng, khiến cho Đỗ Hân Lệ không khỏi rùng mình một cái, mấy ngày nay cô luôn luôn ở bên cạnh Giang Triết, cô đương nhiên biết lời nói của Giang Triết biểu thị cho cái gì.
"Giang Triết, không, Giang Triết, em sai rồi."
Giang Triết cười lạnh một tiếng.
"Đỗ Hân Lệ, cô dằn vặt cái gì chứ? Cô đừng tưởng rằng tôi bây giờ còn cần cô, cho nên có thể ở trước mặt tôi muốn nói gì thì nói, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám làm như vậy, tôi sẽ khiến cho cô không chịu đựng nổi."
Từ lúc bắt đầu đã nói rõ quy tắc trò chơi, có phải anh đã làm gì khiến cho cô ta hiểu lầm không? Cho nên mới để cho cô ta được voi đòi tiên.
Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bi thương.
Thật ra thì cô biết chỉ cần cô đầy cửa xe ra, rời khỏi Giang Triết, như vậy tất cả những đau đớn tổn thương kia cũng sẽ dừng lại.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác cô như uống phải rượu độc, biết rõ ràng Giang Triết là thuốc độc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nuốt xuống phần độc dược này.
"Em biết, em biết."
Đỗ Hân Lệ không ngừng gật đầu, cô lúc này đâu còn là một người luôn cao ngạo đứng trước mặt mọi người ở công ty nữa, ở trước mặt Giang Triết cô chỉ là một người phụ nữ tự ti, không còn là chính mình nữa
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương