Trong mắt Giang Thiến đã có chút tức giận, anh, tại sao nhất định phải làm như vậy? Tại sao nhất định phải khiến em tổn thương chồng chất tổn thương, như vậy anh mới hài lòng sao?
Anh dù thế nào cũng phải dùng tình cảm ngọt ngào giữa hai người đâm vào tim em sao? Làm cho trái tim em đau đớn tột đỉnh anh mới vừa lòng sao?
"Được."
Nhẹ nhàng đáp ứng, đau đớn trong ánh mắt ùn ùn kéo đến.
Quay người lại, cúi đầu xuống che giấu tất cả.
Lấy điện thoại di động ra, trong lòng vẫn còn đau nhói, cơ hội để được ở cùng một chỗ với Giang Triết lần nữa đó là dẫn theo người yêu.
Vẫn cho rằng mình được Giang Triết đặt trong lòng.
Anh đổi quần áo, chắc chắn cũng sẽ gửi quần áo mới đến cho cô.
Anh nếu cho người giúp việc đi mua đồ dùng hàng ngày, nhất định sẽ có một phần của cô.
Thậm chí có lúc, bởi vì kem đánh răng của anh đã dùng hết, sữa tắm cũng hết, anh cũng sẽ dùng chung một phần với cô.
Về phần điện thoại di động lại càng thêm muốn gì được nấy, anh nhất định sẽ đi mua điện thoại đôi, hơn nữa lần nào cũng đều là điện thoại đôi.
Cô đã từng cười anh xa xỉ, cười anh lãng phí, anh lại nói: "Tiền anh kiếm được sẽ đều là của em, anh muốn biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Đây không biết có được xem là lời thề không?
Chỉ là, hôm nay chợt nhớ đến dường như nó đang còn văng vẳng bên tai, nhưng mà, làm thế nào tất cả mọi thứ đều biến mất không thấy gì, kể cả lời thề yêu thương như vậy.
Ánh mắt đau xót, nước mắt thiếu chút nữ rơi xuống trên điện thoại di động.
"Em ra bên ngoài gọi điện thoại."
Quay lưng lại, ném xuống một câu, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ có mình cô biết, chạy trối chết như vậy có ý vị gì.
Trốn vào phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng ép xuống giọt nước mắt sắp tràn mi.
Cô muốn khóc, nhưng mà, bây giờ không phải là lúc để khóc, không thể để cho bọn họ nhìn ra sơ hở gì.
Chẳng qua là cổ họng tựa như bị người ta bóp nghẹn, căn bản không có cách nào để hô hấp.
Hít thật sâu, mãi cho đến khi toàn bộ tâm tình đã ổn định lại, hô hấp bình thường, rốt cuộc cũng đưa tay run run nhấn cái số kia.
Lý Thanh Hàng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ như điên.
Giang Thiến, là điện thoại của Giang Thiến, anh nằm mơ cũng hi vọng có thể nhận được điện thoại của cô đây.
"Giang Thiến, có chuyện gì sao?"
Cũng bất chấp mình có bao nhiêu kinh ngạc khi nghe điện thoại, cứ thế mà hỏi ra câu hỏi tầm thường trong mắt mọi người, lúc nhận điện thoại, chỉ có tự mình biết trái tim kia vẫn còn đập nhanh thình thịch.
"Anh trai tôi có hẹn chúng ta buổi trưa cùng ăn cơm."
Giang Thiến nhẹ giọng nói.
Lý Thanh hàng sửng sốt, tiếp đó muốn điên cuồng hô lớn.
Chúng ta? Anh và Giang Thiến? Đây chính là câu nói tốt đẹp nhất, ngay cả nằm mơ anh cũng không mơ thấy câu này.
Trời ạ, hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ ông trời đột nhiên chiếu cố anh, muốn để cho anh hưng phấn mà chết sao?
Nếu như, nếu như là vì Giang Thiến, vậy anh tình nguyện hưng phấn mà chết.
"Lý Thanh Hàng, anh có rảnh không?"
Thanh âm của Giang Thiến có hơi sốt ruột.
Thật ra Lý Thanh Hàng không có rảnh, mỗi ngày ăn đồ ăn Trung Quốc anh đã phải đứng xếp hàng chậm rì rì, ngay cả thời gian nghỉ cũng không có.
Nhưng mà, đây là điện thoại của Giang Thiến, anh gần như là vui đến không kiềm chế được mà nói: "Có, dĩ nhiên, đương nhiên là có."
Anh hận không đươch nhảy dựng lên để bày tỏ tâm trạng kích động của mình lúc này.
"Hả, vậy thì được."
Trong lòng Giang Thiến thoáng qua thất vọng.
Cô rất không thích gặp mặt như vậy, cô hi vọng cỡ nào Lý Thanh Hàng có thể nói anh ta không rảnh, như vậy Giang Thiến có thể kiếm được cái cớ hợp lệ nói cho Giang Triết.
Nhưng mà, câu trả lời hôm nay của Lý Thanh Hàng chẳng khác nào buộc cô không thể không bước từng bước về phía trước.
"Vậy anh hãy mau tới đây đón tôi, tôi đang ở ngoài Minh Đế". Nhàn nhạt nói xong, sau đó rời khỏi phòng rửa tay.
Giang Triết đang nhìn chằm chằm cánh cửa, vừa nhìn thấy Giang Thiến, tâm tình lập tức ổn định lại.
Ánh mắt sắc bén lại di chuyển trước, dừng lại chốc lát trên khuôn mặt Giang Thiến.
Cho tới khi không phát hiện có gì khác thường, mới yên tâm lại.
Anh biết cô rất hay khóc nhè, trước kia chỉ cần tâm trạng không vui, sẽ hung hăng gián lên ngực anh, thỏa sức khóc đủ thì thôi.
Cho nên, anh mỗi lần cũng rất đau lòng, nhưng rồi lại không biết nên làm sao.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi, em làm cho anh về sau nên đối với em như thế nào bây giờ đây?"
"Anh, em đi trước đây."
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, xem ra, không có chút gì bởi vì chuyện của mình mà bị ảnh hưởng.
Trái tim buồn bực vô cớ như vừa đánh mất thứ gì, sắc mặt cũng âm u.
"Chỉ một lát đã không đợi được?"
Ngay cả Giang Triết cũng không phát hiện ra trong giọng nói kia hơi có vị chua.
"Anh, không mang theo như anh vậy, anh có thể cùng người khác tình chàng ý thiếp, vậy tại sao không cho phép em đi tìm lang quân như ý chứ?
Giang Thiến cười duyên, sau đó trốn khỏi phòng làm việc của Giang Triết.
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Giang Thiến lập tức sụp đổ xuống---- ----
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương