Sắc mặt Đỗ Hân Lệ hơi khó coi. Cô ta cắn chặt răng, nếu như không phải Giang Triết đang ở chỗ này, cô ta nhất định phải hung hăng châm biếm Giang Thiến một phen. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng khôi phục lại sắc mặt. "Anh......sắp tới đây sẽ đính hôn với Đỗ quản lý." Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của người kia, làm cách nào anh cũng không thể nói ra khỏi miệng, nhưng mà, đây là chuyện anh đã lên kế hoạch từ lâu trong lòng không phải sao, nếu như không sớm kết thúc chuyện này, Thiến Nhi vẫn sẽ không ngừng bị tổn thương. Nói xong câu kia, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt Giang Thiến. Trên khuôn mặt đó đã tái nhợt đến đáng sợ, mà cô chẳng qua chỉ là khó có thể tin cùng khiếp sợ. Giang Triết khó khăn quay đầu đi, đã nói ra câu nói kia, dù thế nào cũng không thể thu hồi lại được. Đỗ Hân Lệ đi tới bên cạnh Giang Triết, thân mật tựa lên người anh. "Em là người thân duy nhất trên đời này của Triết, cho nên, chuyện vui này dù thế nào đi nữa cũng đều phải báo tin cho em trước." Cô ta là một người phụ nữ thông minh, làm sao lại không nhìn ra được giữa Giang Triết và Giang Thiến có quan hệ mờ ám. Ánh mắt của cô ta hiện lên một nét cười lạnh, nhìn thân thể đơn bạc, cố làm ra vẻ kiên cường đứng ở đó, khiến cho cô ta nhìn mà có chút hả hê. "Triết nói đính hôn chỉ là nghi thức, sau đó sẽ lập tức kết hôn, đến lúc đó mời em tới làm phù dâu có được không?" Cô ta muốn Giang Thiến tận mắt nhìn dáng vẻ Đỗ Hân Lệ cô và Giang Triết bước đi lên thảm đỏ như thế nào. "Không cần." Giang Triết đột nhiên mở miệng, giọng nói cứng ngắc rất đáng sợ. "A Triết." Đỗ Hân Lệ khẽ làm nũng, trong giọng nói lại mang ý không nghe theo. Một tia lãnh ý lạnh như băng ngưng tụ nơi đáy mắt Giang Triết, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Đỗ Hân Lệ làm cho người ta phải khiếp sợ. Đỗ Hân Lệ không khỏi co rúm lại một cái, sau đó khuôn mặt nhanh chóng giả bộ tươi cười. "A Triết, em chỉ nói đùa thôi, anh muốn thế nào thì sẽ làm như thế đó." Giang Thiến từ đầu đến cuối chỉ đứng yên ở đó, không nói lời nào. Sắc mặt của cô đã khôi phục lại bình tĩnh ban đầu. "Sao vậy, không vui sao?" Giang Triết hỏi, khóe miệng hơi nhếch lên một cái, chỉ có mình anh biết nụ cười này có bao nhiêu miễn cưỡng. "Rất vui, chúc mừng anh trước." Nụ cười vẫn như vậy không chê vào đâu được, lại làm cho Giang Triết có chút bực bội. Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn sao? Tại sao trong lòng vẫn cảm thấy không vui? Anh nhịn không được đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ. "Triết, có chỗ nào không thoải mái sao?" Đỗ Hân Lệ liền quấn lấy, giọng điệu nũng nịu hỏi. Giang Triết không nói lời nào, anh rất muốn vung tay đẩy cái người phụ nữ bên cạnh này ra xa mình một chút. Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có cô gái nhỏ đang đứng đối diện kia, chỉ có người con gái đó mới có thể làm dao động trái tim anh. Giang Thiến cảm thấy cô đã không còn biện pháp gì để ở lại nơi này nữa, hình ảnh hai người trước mặt như kim châm làm trái tim cô đau nhói. Cô rất muốn chạy trốn, rời khỏi cái nơi khiến cho người ta hít thở không thông này, vĩnh viễn không muốn trở lại. "Anh, nếu như vậy, em đi trước." Trong đầu chỉ có một ý niệm, đi thôi, đi thôi. Cô gấp rút xoay người. "Thiến Nhi." Ngay khi tay Giang Thiến còn chưa chạm tới nắm đấm cửa, tiếng gọi của Giang Triết từ sau lưng truyền tới. Giây phút đó Giang Thiến dường như có một loại ảo giác, âm thanh kia rõ ràng là ưu thương. Nhưng mà, lại lắc đầu, thầm cười nhạo mình, làm sao có thể chứ? Anh hiện tại ôm người đẹp ở trong lòng, đây chính là lúc viên mãn nhất của đời người, anh sẽ có cái gì ưu thương đây? Che dấu tất cả tan nát cõi lòng trên mặt, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Giang Triết nở nụ cười sáng rỡ. "Anh, còn có chuyện gì sao?" Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt anh, thần sắc anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Cô và anh hai người cùng nhau ở trong biệt thự ngây ngô hơn mười năm, cô đã quá quen thuộc với mỗi vẻ mặt của anh. Ở trước mặt cô, anh vẫn dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời. Giống như vẻ mặt mới vừa rồi của anh chẳng qua là cái nhìn dành cho cấp dưới của anh, cho người giúp việc trong nhà, cho hộ vệ của anh. Giang Thiến không khỏi kéo khóe miệng lên một cái, quan hệ giữa mình và anh đã đến mức xa lạ như vậy, đến mức phải dùng loại vẻ mặt đó để duy trì. "Cùng nhau.......Ăn một bữa cơm đi." Mỗi một chữ tựa như dồn ép từ trong lồng ngực nói ra. Là không cam lòng, là bất đắc dĩ, lại càng thêm đau lòng. Ăn cơm? Không, là nhìn hai người bọn họ trưng bày tình yêu nở hoa ở trước mặt cô sao? Cô lắc đầu một cái, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng lớn. "Anh, anh có biết em gái anh bây giờ rất bận rộn không, em đã hẹn với Lý Thanh Hàng rồi, buổi trưa cùng ăn cơm với anh ấy." Bây giờ mới phát hiện ra, thì ra nụ cười thứ che giấu tốt nhất trên đời này, nỗi khổ sở trong lòng cứ như vậy dễ dàng bị che dấu đi. "Vậy sao?" Cúi đầu, tròng mắt nhìn chằm chằm cái bàn, hận không thể khoét trên đó một cái lỗ. Dây thần kinh trên huyệt thái dương nhảy lên kịch liệt. Cứ như vậy, cứ như vậy mới là kết cục tốt nhất, như vậy mới là kết cục mà anh mong muốn. Nhưng mà, một câu nói tựa như không chịu khống chế thốt ra từ trong miệng anh. "Em gọi điện thoại đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm."