Ác Linh Quốc Gia II

Chương 99 : Ra tay

Dịch: Hàn Phong Vũ​ Nhưng chặn lại một cái, không thể ngăn cản cái thứ hai, ngay lúc Lãnh Nguyệt đang muốn thủ thế, xoay người lại đón cái móc câu khác bay đến trước mặt, lại thấy cái móc câu bị đập mạnh xuống kia, dưới sự khống chế của Mặt Sẹo thoáng chốc biến thành một bãi đầm lầy từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ cả người Lãnh Nguyệt vào bên trong. "Không xong!" Lãnh Nguyệt cảm thấy không ổn, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hàn băng pháp vực lại lần nữa được thả ra, sau đó khiến anh ta hóa thành một pho tượng băng, che chở cả người bên trong. Còn như đầm lầy kia lao đến bao phủ, sau khi hoàn toàn rơi xuống thì hóa thành một đám lửa màu xanh lục đốt cháy hừng hực, nướng Lãnh Nguyệt tự đóng băng mình lên. "Mày thật sự nghĩ pháp vực của tao không thể làm gì mày sao!" Ngoài miệng Mặt Sẹo nói rất ung dung, thế nhưng trong lòng đã không dám có chút lơ là nào. Hàn băng pháp vực, vốn là pháp vực tương đối cường hãn đến cực độ giữa các pháp vực, có thể công có thể thủ, trên cơ bản không có kẽ hở. Vốn tưởng Lãnh Nguyệt chỉ là một tay giám đốc mới tấn chức, lý giải và sử dụng với pháp vực sẽ không thể nào thành thạo được, thế nhưng theo mấy hiệp bọn họ vừa giao thủ nhìn lại, đối phương hiển nhiên là tay tổ trong phương diện này, về sử dụng pháp vực tương đối thành thục, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến còn đặc biệt phong phú. Nhưng cũng không phải nói, khi đối phương vận dụng pháp vực thì trên thực lực sẽ tương đương với hắn. Trên thực tế vừa mới một lần giao tranh kia, chẳng qua chỉ là thử thăm dò trụ cột nhất mà thôi, hắn muốn biết đối phương và hắn rốt cuộc có bao nhiêu sai biệt. Trên pháp vực, có lẽ đối phương còn có thể đối kháng lại hắn, thế nhưng trên phương diện phóng thích chú thuật, bởi vì liên quan đến pháp lực, thì đối phương vẫn không đạt tới trình độ của hắn. Cho nên ném ra chiểu khí song câu này, chỉ là đánh nghi binh, sát chiêu thật sự của hắn, lại nằm trên chú thuật thả ra ở phía sau. Hai tay Mặt Sẹo bắt đầu đánh ra từng đường thủ quyết lặp đi lặp lại, sau khi quát lớn một tiếng trong miệng, lại thấy hai tay hắn cũng đột nhiên ngừng lại, sau đó móc ra ba tấm chú phù màu xám lục trong lồng ngực, cắn đứt ngón tay, viết lên trên chú phù cực nhanh. Théo tốc độ viết của hắn, lại thấy đầm lầy vốn là bị Lãnh Nguyệt đóng băng, thoáng chốc hóa thành khí mỏ xanh lục nổi nhè nhẹ, bắt đầu tập hợp thành một luồng nhập vào ba tấm chú phù màu xám lục kia. Mà Lãnh Nguyệt bên kia vẫn đang bị thiêu đốt, nên về cơ bản là không phân thân ra được để phản ứng trở lại. Lương Nhược Vân cảm nhận được sóng pháp lực cực mạnh phát ra từ Mặt Sẹo bên kia, cô cắn môi nhè nhẹ, đấu tranh trong lòng cũng lên đến cực hạn. Sở dĩ phải đấu tranh, là bời vì trong thời điểm Mặt Sẹo và Lãnh Nguyệt đại chiến, cô vẫn luôn ở lại nơi này mà không rời đi, hiển nhiên là bởi vì trong lòng cô vô cùng muốn giúp Lãnh Nguyệt. Thế nhưng cô vốn không cách nào giúp được. Bởi vì cô vô xùng khẳng định, một khi cô thật sự ra tay, không cần biết Mặt Sẹo có chết hay không, chuyện này cũng có thể bị đệ tam Minh Phủ lợi dụng, xem như mồi dẫn lửa để trở mặt gây hấn với đệ nhị Minh Phủ. Nếu như cô với đệ nhị Minh Phủ mà nói là rất quan trọng, hoặc là mẹ của cô chính là người cầm quyền của đệ nhị Minh Phủ, vậy thì có lẽ cô sẽ không do dự thế này. Nhưng vấn đề là mẹ cô và người cầm quyền của đệ nhị minh Phủ là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn là một đối thủ cạnh tranh thất bại. Có thể nói, hai mẹ con cô gần như không có giá trị gì với đệ nhị Minh Phủ. Cho nên một khi đệ tam Minh Phủ tìm tới cửa, vậy thì chuyện có khả năng xảy ra nhất, chính là nộp hai mẹ con cô ra, lấy điều này làm bàn đạp để đệ tam Minh Phủ bành trướng thêm dã tâm. Dĩ nhiên, cô có thể chọn chạy trốn, thế nhưng nếu cô trốn, thì mẹ cô phải làm sao bây giờ? Lẽ nào cô có thể nhẫn tâm, hoặc là nói, cô có thể khiến cho chính mẹ mình gánh vác cái hậu quả này vì cô sao? Cô không làm được! Thế nhưng nếu cô không ra tay, vậy thì tình cảnh của Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ nguy hiểm tới cực điểm, hoặc là nói, kể từ một khắc kia khi anh ta và Mặt Sẹo giao thủ, thì đã quyết định trong Minh Phủ không còn đất dung thân của anh ta nữa. Không cần biết thắng thua, anh ta đều sẽ đối mặt truy sát của đệ tam Minh Phủ. Dù sao thì đệ tam Minh Phủ đang lo lắng không tìm được lý do để ra tay với hai nhà Minh Phủ khác đấy chứ. "Lương Nhược Vân, đừng trách tôi không nhắc cô, nếu như cô dám nhúng tay, đệ nhị Minh Phù các người cũng sẽ bị chiếm đoạt. Tôi nghĩ lợi hại dính dấp trong này, cô không phải không biết. Ngoan ngoãn rời đi, hoặc là đệ nhị Minh Phủ sẽ vì tên nhóc đần độn không biết trời cao đất dày này này mà xui xẻo theo, thế nhưng cô và mẹ cô sẽ không bị liên lụy, nếu không, hai người các người hẳn phải chết là không thể nghi ngờ!" Hiển nhiên là Mặt Sẹo phát hiện ra bất thường của Lương Nhược Vân, cho nên vội càng cảnh cáo cô một phen. Dù sao một người Lãnh Nguyệt dường như đã tương đối khó đối phó rồi, nếu như còn thêm Lương Nhược Vân, hắn lại rất khó lấy một địch hai chiến thắng bọn họ. "Chuyện này không liên quan đến cô, không cần cô, tôi cũng có thể giết chết hắn!" Thanh âm kiên định của Lãnh Nguyệt lúc này đột nhiên vọng tới từ trong bức tượng băng bị chiểu viêm bao phủ. Lương Nhược Vân khiếp sợ nhìn Lãnh Nguyệt còn đang bị nướng lên, thật sự không nghĩ tới, Lãnh Nguyệt rốt cuộc lấy lòng tin ở đâu ra, hoặc là nói, vì sao anh ta lại vọng động như vậy, không nên giao chiến với Mặt Sẹo mới phải. Cho dù Mặt Sẹo có không thả người, lúc này nếu đã biết người đang ở trong tay Mặt Sẹo, đồng thời Mặt Sẹo cũng chỉ là muốn đào tạo thuộc hạ, bọn họ hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp khác cứu người ra, cũng sẽ không xuất hiện khốn cảnh trước mắt. "Nhóc con, tao thừa nhận thiên phú của mày rất cao, nhưng đáng tiếc là, thiên phú của mày không cách nào được trọn vẹn, bởi vì mày đã định trước là phải chết ở chỗ này!" "Chiểu khí vong bạo!" Mặt Sẹo đột nhiên quát lên một tiếng nổi gân xanh, tiếp theo, lại thấy tấm chú phù tam sắc trôi nổi trước mặt hắn sau khi hấp thu xong toàn bộ chiểu khí, chỉ trong một nháy mắt đã ngưng tụ thành một quang đoàn lành lạnh không ngừng xé rách không gian. Sau đó, từ giữa quang đoàn đột nhiên phát ra một tiếng vang "cách cách", phóng tới vị trí Lãnh Nguyệt cực nhanh. Mà trong quá trình quang đoàn kia di động, không gian bốn phía giống như tờ giấy trắng bị dao nhỏ rạch ra vô số lỗ hổng, từng khe nứt không gian giống như những cái miệng, rậm rạp chằng chịt có thể thấy rõ ràng. "Tường băng!" Lãnh Nguyệt cảm thấy uy hiếp to lớn đến từ bên ngoài, cho nên anh ta cũng sử dụng pháp vực hình thành từng khối tường băng kiên cố trước người của mình. Thế nhưng đòn tấn công của Mặt Sẹo như trò ném bowling, lần lượt đập vỡ khối khối tường băng anh ta ngưng tụ lại dễ như trở bàn tay. "Ầm!" Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, khiến trong biệt thự đất rung núi chuyển một trận, ánh sáng xanh biếc nuốt chửng cả màu sắc nguyên bản, Lương Nhược Vân mở to hai mắt, một lòng giống như chết đi rồi vậy, hơi sức toàn thần dường như đều bị móc sạch vào lúc này. Không biết trôi qua bao lâu, bốn phía mới lần nữa quay về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Nhưng mà căn biệt thự kia, hoàn toàn biến thành một đống gạch vụn. Mặt Sẹo đứng trong đống gạch vụn mặt mũi khó coi, quanh thân bị chiểu khí nhè nhẹ bao bọc. Lương Nhược Vân ngã ngồi trên đống gạch vụn mà sắc mặt trắng bệch, trên sợi tóc bị thồi bay có nhuộm chút vết máu tươi. Còn như Lãnh Nguyệt thì hoàn toàn biến thành một khối tượng băng hình người, mà vào lúc này lại nhanh chóng hòa tan, mãi đến khi lớp băng hoàn toàn tan ra, Lãnh Nguyệt mới lộ ra dáng vẻ trên mặt không còn chút máu. "Lương Nhược Vân! Cô lại dám thật sự ra tay!"