Ác linh quốc gia 2
Chương 23 : Quy hàng
Dựa vào Dương Sơn là khu vực ranh giới của quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng, một bên tiếp giáp với thành phố Hướng Dương của quảng trường Quang Ảnh, còn một bên khác thì lại tiếp giáp với thị trấn Từ Sở của quảng trường Long Đằng.
Bên trong hai thành phố và thị trấn của hai bên này đều có bố trí vài tên quản lý cấp cao cùng với rất nhiều quản lý cấp cao đóng giữ ở đó, để phòng ngừa ngăn chặn thế lực bên kia đột nhiên xâm phạm.
Sự phòng bị lẫn nhau này, tình hình xâm lấn giữa quảng trường với quảng trường với nhau, thật ra cũng chỉ mới bắt đầu phát sinh ra thường xuyên hơn trong một quãng thời gian gần đây.
Dù sao đi nữa thì trước kia toàn bộ các thế lực đều thuộc về Tam đại Minh Phủ, Tam đại Minh Phủ nói ra cái gì thì chính là cái đó, cũng không nhìn thấy bất cứ một phe phái thế lực nào có dũng khí cố tình.
Thế nhưng về sau này, không biết từ đâu lại liên tiếp truyền ra thông tin rằng các cấp cao của tam đại Minh Phủ một phần lớn đuề bị vây nhốt ở khu vực thứ ba không có cách nào thoát thân được, tiếp tục về sau này nữa cũng có lời nói rằng các cấp cao bị nhốt ở khu vực thứ ba kia thật ra cũng đã chết rồi.
Lời đồn nổi lên bốn phía cũng khiến cho tâm can những người bên trong Minh Phủ hoang mang, đồng thời cũng khiến cho những nhóm bè phái có dã tâm kia nổi lên càng lúc càng nhiều.
Đầu tiên là đã sửa chửa rất nhiều quy tắc, không những công khai ra sự tồn tại của Minh Phủ, thái độ với việc xử lý sự kiện thần quái cũng trở nên cực kỳ lười nhác.
Những nhân viên trung tâm của Minh Phủ bắt đầu lấy tự cho mình chính là con của thần, khi còn đang trong hiện thực bắt đầu tạo ra cung điện, bắt đầu ham muốn hưởng lạc.
Mà theo sau đó là nguy cơ bộc phát ra kẻ phản loạn, cùng với liên minh quân phản loạn xuất hiện ra rất nhanh, dưới sự thống trị giống như là đang trở nên ngu ngốc thì không nói, lại đột nhiên xuất hiện ra giống như một đoàn nghĩa quân, tam đại Minh Phủ phải đấu lại cực kỳ chật vật, buộc lòng phải co rút các thế lực lại cực nhanh, khiến cho bọn họ vốn là tầng lớp thống trị với khu vực bên ngoài lại trở nên mềm yếu, không còn khả năng đi quản lý nữa.
Nhưng mà đó cũng không phải là toàn bộ mọi người trong Minh Phủ, ai ai cũng đều hô đánh hô giết với người có quỷ vật thể chất.
Dù sao đi nữa thì giữa người có quỷ vật thể chất đó, cũng có những người bạn của bọn họ.
Cho nên vì trở ngại với mệnh lệnh của cấp cao trong Minh Phủ, bọn họ cũng không dám qua lại lộ liễu với nhau, nhưng mà nói lý ra cũng có qua lại mật thiết, đều tự phần mình mà để lại một con đường lui, để tránh cho một ngày nào đó Minh Phủ thật sự bị đánh hạ, bọn họ sẽ không còn chỗ nào để tiếp tục sinh tồn.
Vì vậy nên đã diễn biến thành như bây giờ, tam đại Minh Phủ nhìn giống như quay về lui vào khu vực bên trong đóng cửa không ra, nhưng trên thực tế thì không cần nói là những thế lực nhỏ lẻ phân tán ở khu vực bên ngoài kia, hay là người của liên minh quân phản loạn, đều có rất nhiều tai mắt ở bên trong.
Hơn nữa nếu như muốn biết được nhất cử nhất động trong nội bộ, cũng không phải là cái vấn đề hóc búa gì.
Trần Sinh đã nhận được lời hứa hẹn của một người bạn của gã bên trong Minh Phủ, cho nên mới muốn nuốt trọn cả quảng trường Long Đằng cùng với các khu vực lớn nhỏ ở xung quanh, mà cái bất hòa với Lữ Bân cũng như vậy, mục đích xâm lấn quảng trường Quang Ảnh, vỏn vẹn chỉ là nhìn thấy Trần Sinh rất khó chịu, cũng chỉ là vì một người phụ nữ.
Trên tường thành của thị trấn Từ Sở, cả mười gã quản lý cấp cao đang không ngừng thi nhau hắt cả máng nước căm phẫn vào Lữ Bân:
"Bọn mày nói xem lão đại có phải đã phát điên rồi hay không, chỉ vì một người phụ nữ thôi vậy mà lại không tiếc phát động chiến tranh với quảng trường Quang Ảnh.
Hơn nữa còn hạ lệnh liều mạng, cái gì mà chỉ cần bên kia một ngày một đêm không thả người, thì chúng ta sẽ luôn luôn đánh tiếp.
Chẳng lẽ hắn ta chỉ một chút thôi cũng không buồn chú ý đến sinh mệnh của chúng ta hay sao!"
"Những lời này mày nên nói nhỏ giọng xuống một chút, nếu như để cho lão đại nghe được, mày tuyệt đối sẽ chết vô cùng thê thảm."
Sau khi nghe thấy lời của tên quản lý cấp cao kia, hai gã quản lý khác vội vàng lên tiếng nhắc nhở rằng phải thật cẩn thận.
"Tao thì sợ cái gì chứ, dù sao thì cũng chỉ có một con đường là chết.
Bọn mày cũng không phải là không biết, trong một lần trước đó khi chúng ta và quảng trường Quang Ảnh phát sinh ra xung đột, Trương Đống Lương và Lưu Thụ Nguyên bọn họ phải chết đi có bao nhiêu thê thảm.
Sau khi quay trở về thì lão đại nói cái gì? Hắn ta nói bọn họ chết đi rất đáng đời, ai bảo bọn họ để cho sức mạnh của mình quá yếu ớt!
Phải biết rằng bọn họ chính là từ trong hiện thực mà thuận tiện đi theo hắn ta, kết quả hắn ta vẫn là đến một chút cảm giác tình người cũng không có."
Tên quản lý cấp cao này nói xong, những người cũng cũng đều rơi vào trầm mặc, với sự ác nghiệt vô tình và thủ đoạn độc ác của Lữ Bân, thì trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.
Những người ở nơi này có rất nhiều đều là từ hiện thực thì đã bắt đầu đi theo Lữ Bân, nhưng nhiều hơn nữa thì đều là từ sau khi Lữ Bân tiếp nhận quảng trường Long Đằng, mới dần dần đào tạo người để đưa lên.
Giống như trong những ngày bình thường nếu như bởi vì một câu cố tình hay vô tình, bởi vì một việc nhỏ có thể mắt nhắm mắt mở, thì cái tình huống trở mặt giết người, bọn họ cũng đã gặp qua không quá một lần.
Có thể bưng bít đén cái chức vị quản lý cấp cao này, mỗi người đều từ lo lắng đề phòng, đứng giữa cái miễn cưỡng có ngày hôm nay mà không thể sống quá ngày mai, phải rất vất vả mới có được sức mạnh để có thể hưởng thụ, không một ai không hiểu ý cam chịu tình nguyện đi làm một người liều chết liều sống bán mạng cho người nào khác.
"Mày nói đúng không sai, nhưng mà có năng lực thì có thể làm gì? Chúng ta đang phải nương tựa vào hắn, cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của hắn, hắn là kẻ thật sự nếu muốn chúng ta phải chết, thì cũng ta cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận mà nghe theo, bởi vì chúng ta vốn dĩ không có khả năng phản kháng lại hắn."
"Nói cho đến ngọn nguồn, chúng ta đây chính là cần phải có một người che chở cho mình mà thôi, người này cho dù không phải là Lữ Bân, là bất cứ một giám đốc nào khác đều cũng có thể. Chỉ cần là người kia có thể cho chúng ta sự bảo đảm lớn nhất, là chúng ta có thể bỏ Lữ Bân đi."
Một phần lớn quản lý cấp cao cũng không phát biểu thêm bất cứ ý kiến gì, chẳng qua là chỉ lắng nghe đơn thuần, bởi vì những lời nói mà Lữ Bân không biết cũng được, nhưng một khi Lữ Bân biết được thì không những người nói chuyện phải chết, những người nhà của hắn ta cũng có liên quan, cùng với gia quyến toàn bộ đều phải đi theo mai táng cùng một huyệt.
Cho nên người luôn luôn nói chuyện, chỉ vẻn vẹn có mấy gã quản lý cấp cao có oán niệm đã chạm đến cực điểm với Lữ Bân.
"Đúng vậy, dù sao đi nữa thì có đi theo người nào đều có thể kiếm cơm để ăn. Nhưng mà ngoại trừ Lữ Bân ra, thì chúng ta còn có thể đi nương tựa vào người nào được nữa chứ?"
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhắc tối cái vấn đề them chốt này.
"Chúng ta có thể đi nương nhờ Trần Sinh."
Có một gã quản lý cấp cao trước đó luôn chưa từng mở miệng, lúc này mới đột nhiên nói ra đề nghị.
"Trần Sinh? Sức mạnh của hắn ta có vẻ như luôn không phân cao thấp với Lữ Bân, nếu như chúng ta muốn thoát khỏi Lữ Bân để nương nhờ vào người khác, điều kiện trước tiên chính là phải có người giết chết Lữ Bân đi, giúp chúng ta hủy bỏ quan hệ tập thể với Lữ Bân."
"Thật không dám giấu diếm, ngày hôm qua Trần Sinh đã từng cho đầu trọc của chỗ bọn họ tìm đến tôi, nói rằng quảng trường của bọn họ xuất hiện ra một vị giám đốc khác, hơn nữa Trần Sinh cũng đã thu xếp được với người ở chỗ tam đại Minh Phủ rồi, không những là có thể giết chết được Lữ Bân, càng có thể nhận được quyền hạn quản lý quảng trường Long Đằng của Lữ Bân.
Hắn nói rằng kẻ địch của Trần Sinh chỉ có một mình Lữ Bân mà thôi, không muốn gây khó khăn cho chúng ta, để cho chúng ta nếu như đã suy nghĩ cẩn thận, thì có thể đi quy hàng giống như bọn họ. Trong hai ngày này bọn họ sẽ toàn diện tấn công quảng trường Long Đằng."
"Mày nói đều là sự thật? Quảng trường Quang Ảnh lại xuất hiện thêm một vị giám đốc? Nhưng mà làm sao có thể chứ, mấy người quản lý cao cấp bọn họ ở bên kia chúng ta đều biết rất rõ ràng, tuyệt nhiên không có một ai có đủ sức mạnh để trong một quãng thời gian ngắn có thể thăng cấp lên được."
"Đầu trọc nói rằng giám đốc kia là từ trong hiện thực phía dưới đi lên, vì là quỷ vật thể chất nên không có cách nào khác để đạt được danh hiệu giám đốc của Minh Phủ, cho nên mới đi thông qua thông đạo không gian mà đến được chỗ của bọn họ.
Hiện tại đã trở thành người của Trần Sinh.
Những người như chúng ta đây cùng nhau trong gió trong mưa, đều là những người đã cùng nhau trải qua sinh tử, cho nên tôi không muốn đứng nhìn mọi người chết đi không có chút ý nghĩa nào, dù sao đi nữa thì tôi cùng đã đáp lại lời của đầu trọc nói rằng sẽ đến xin hàng rồi, đầu trọc cũng đã chấp thuận, đợi sau khi bọn hắn giết chết Lữ Bân, thì sẽ tiếp tục để cho chúng ta ở lại nơi này để quản lý quảng trường Long Đằng.
Cho nên tôi ở chỗ này lớn mật hỏi ý kiến của mọi người một chút.
Hiện tại là nghe theo lệnh của Lữ Bân bắt đầu tiến về phía quảng trường Quang Ảnh bắt đầu đấu tranh, dẫn đến kết quả đầu mình khác nơi, hay là ngay hiện tại lập tức đi theo tôi đi tìm đến Trần sinh để quy hàng, mọi người tiếp tục nhàn hạ chờ đợi làm anh em ở quảng trường Long Đằng.
Mọi người lựa chọn đi."
...
Trong biệt thự của Trần Sinh, Hạ Thiên Kỳ vừa mới nhận được lời mời của Trần Sinh đến nơi này.
Hắn vừa mới vào đến nơi, thì lập tức trên mặt Trần Sinh cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhìn qua hắn mà nói có phần kích động:
"Hạ lão đệ, tin tốt tin tốt đây, toàn bộ quản lý cấp cao của quảng trường Long Đằng bên kia đều tuyên bố sẽ quy hàng, tên rác rưởi Lữ Bân kia tầm nhìn thiển cận, vậy mà lại vì người phụ nữ Mộ Bội Hạm này mà hạ mệnh lệnh chết với bọn họ, muốn bọn họ toàn diện tấn công chúng ta, chúng ta một ngày một đêm không thả người, thì bọn họ cũng một ngảy một đêm không thể chấm dứt.
Chú em nói trong óc Lữ Bân có phải là ném vào hầm phân rồi không? Ha ha, thật sự là cười chết anh.
Truyện khác cùng thể loại
252 chương
6 chương
303 chương
830 chương
101 chương
239 chương
544 chương
40 chương