Thượng Quan Lăng suy mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp ứng phó với thuật đọc tâm, bất đắc dĩ nàng đành thỉnh giáo Lâm Bích Tiên: “Tiên Nhi tỷ tỷ, nếu tỷ có một bằng hữu biết thuật đọc tâm, tỷ sẽ làm thế nào để ở chung với hắn?” Sỉ nhục a, cư nhiên phải xin địch nhân của mình chỉ điểm giúp. Lâm Bích Tiên nghe vậy, hé miệng cười, liếc nhìn Từ Tử Kỳ đi phía bên trái nàng. Thật sự là rất giỏi, lại có kỹ năng thú vị như vậy. Nàng quay đầu đi nói: “Muội có xem bộ phim ‘Hữu Sấm Tình Quan’?” Thượng Quan Lăng hơi suy nghĩ liền hiểu được ý Lâm Bích Tiên ý, cao hứng nói cảm ơn. Trong phim, Quan Chi Lâm có linh cảm, chỉ cần cùng nàng bắt tay, nàng sẽ biết đối phương nghĩ gì trong lòng. Khi nàng nắm tay Lưu Đức Hoa, suy nghĩ trong lòng Lưu Đức Hoa khiến nàng thực vui vẻ. Lưu Đức Hoa nghĩ, nàng thật xinh đẹp, ta thực thích nàng. Từ Tử Kì không phải thích đọc tâm của nàng sao? Nàng sẽ cho hắn biết, lòng người có bao nhiêu xấu xa! “Qua thành này, là tới Từ gia bảo.” Xuống ngựa, Lâm Bích Tiên có thâm ý liếc mắt nhìn Thượng Quan Lăng một cái. Từng nhân vật đều có nhiệm vụ cảm tình, trước mắt Thượng Quan Lăng còn một chuyện chưa xong. Thượng Quan Lăng hiểu ý, hướng Lâm Bích Tiên làm thủ thế “ok”. Tiên Nhi, ngươi thật tốt. Đều do ta vô dụng, ô ô ô…… Hiện tại cửa ải cần đột phá duy nhất chính là Từ Tử Kỳ này! Không thể làm cho hắn yêu thương mình, chỉ có giết hắn! Thật nhàm chán, lại đã tới thời gian ăn cơm. Thượng Quan Lăng chủ động ngồi xuống đối diện Từ Tử Kì. Từ Tử Kì sửng sốt, mỉm cười, không cự tuyệt, nhấc trường bào ngồi xuống. Trong bữa cơm, Thượng Quan Lăng không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Từ Tử Kì theo tần suất 15s một lần. Nếu mau nữa thì mắt của nàng sẽ rút gân biến thành mắt trợn trắng mất. Dù là Từ Tử Kì định lực cao, cũng không chống được xuân tình mãnh liệt này, không khỏi liếc mắt nhìn Thượng Quan Lăng vài lần, lấy ánh mắt cảnh cáo nàng thu liễm một ít. Mà chỉ cần ánh mắt Từ Tử Kì nhìn qua, Thượng Quan Lăng trong lòng lại liều mạng nghĩ: Từ Tử Kì thật suất! Chàng là nam nhân suất nhất mà ta từng thấy! Ta yêu chàng chết mất! Từ Tử Kì thật suất! Chàng là nam nhân suất nhất mà ta từng thấy! Ta yêu chàng chết mất! Từ Tử Kì thật suất! Chàng là nam nhân suất nhất mà ta từng thấy! Ta yêu chàng chết mất!…… Lăn lộn lặp lại. Cuối cùng, Từ Tử Kì buông đũa, che miệng đi ra ngoài, ói ra. Thượng Quan Lăng đắc ý gắp một đũa rau bỏ vào miệng. Tiểu tử, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Ta không tin không trị được ngươi! Buổi tối, Từ Tử Kì trở về phòng. Ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Quan Lăng một tay chống tại khung cửa không cho hắn đi vào. Nàng cười đến vô cùng nham hiểm. “Ngươi muốn làm gì?” Bốn bề vắng lặng, Từ Tử Kì cũng không cần giả trang, lạnh lùng hỏi. Thượng Quan Lăng không nói lời nào, chỉ cười. Từ Tử Kì không nề hà đứng yên, tay ôm trước ngực, bắt đầu đọc tâm. Càng đọc càng kinh ngạc, càng đọc mặt càng hồng. Đến cuối cùng, Từ Tử Kì gầm lên một tiếng: “Hạ lưu!” Nhưng lại phất tay áo rời đi. Thượng Quan Lăng nghẹn cười đến mức thực vất vả, cuối cùng là cười lên tiếng. Nàng nghĩ rất đơn giản. Chính là đem nam nhân vật chính trong tiểu thuyết thành Từ Tử Kỳ, nữ nhân vật chính, nàng cũng không nguyện ý đổi tên thành Thượng Quan Lăng. Truyện nàng xem gần đây nhất, là [Chinh Phục]. “Từ Tử Kì nhìn nàng thất tha thất thểu, đi vài bước phải tựa vào tường nghỉ, không khỏi mỉm cười, đợi nàng sắp đi qua bên người, cầm chặt cánh tay nàng, kéo vào lòng, sau đó liền nghe “Khách” một tiếng vang nhỏ, đóng cửa. Hắn một tay ôm thắt lưng một tay nâng mặt nàng, dán tại bên nàng nói: ‘Đi chỗ nào?’. Hắn nhìn bộ dáng nàng chu miệng khi nói chuyện, làm sao còn nhẫn được, bèn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Nàng uống rượu gạo, hương vị ngọt ngào, trong miệng đều là hương vị kia, hôn lên cảm giác thập phần ngon miệng. Mà trong hô hấp của hắn cũng có hơi rượu nồng đậm, nàng theo bản năng kháng cự, hai tay nhéo vạt áo của hắn dùng sức đẩy ra. Hắn cũng không miễn cưỡng, thoáng buông tay, lấy mu bàn tay vuốt nhẹ gương mặt nàng. Nàng hé mở đôi môi, dưới ánh đèn càng phát ra vẻ đẫy đà căng mọng, tiếp tục dẫn dụ hắn sát lại, chóp mũi chạm chóp mũi, lấy môi tách môi của nàng ra, sau đó gần chút nữa, hàm trụ môi trên của nàng, nhẹ nhàng hôn liếm. Cứ như vậy, cho tới khi nàng không còn giãy dụa. Nàng mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết mình ở chỗ nào, chỉ biết là có người đang hôn nàng. Hắn lại uống rượu, đầy người rượu thối, nàng cau mày nghiêng đầu về phía sau. Hắn lại đi lên, khẽ cắn một ngụm, theo sau không nhanh không chậm mà hôn, không hề rời đi đôi môi của nàng. Hôm nay hắn lại thô lỗ không giống như trước, nàng khẽ hừ một tiếng, nắm lại vai hắn, ngửa đầu hung hăng cắn lại, không nghĩ tới lại cắn phải đầu lưỡi hắn. Đau đớn rất nhỏ khiến hắn mất tính nhẫn nại, cầm tay nàng không hề khách khí, cởi bỏ áo ngoài của nàng, lại lột tẩm y, ném lên bàn. Dưới tẩm y, trên thân nàng chỉ còn lại tiết khố bằng vải bông, lộ ra thân trên, hôn chỗ xương quai xanh da thịt trắng mịn của nàng, hắn lại vô cùng hối hận, sớm biết nàng mê người như thế, khi nàng nói thích hắn, hắn nên giống như bây giờ, hung hăng ôm lấy nàng. Thân thể của nàng đẫy đà hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, tuy rằng tinh tế, nhưng mặc kệ là bả vai hay là bộ ngực cũng đều mượt mà, trắng nõn. Yết hầu hắn phát ra tiếng, vội ôm lấy nàng, bước nhanh tới bên giường, đặt nàng nằm xuống. Nhìn thân hình trắng tựa dương chi bạch ngọc của nàng, hắn làm sao kiềm chế được, cởi bỏ nút thắt cùng đai lưng của chính mình, lôi kéo vài cái liền cởi bỏ quần áo của chính mình, ôm lấy nàng. Có lẽ bởi bị đánh thức, nàng bất mãn vặn vẹo giãy dụa, tới khi hắn chế trụ chân tay của nàng, cuồng nhiệt hôn môi nàng dụ dỗ, mới bắt đầu phục từng. Theo cổ một đường đi xuống, hôn đến chỗ rốn, liền ôm vòng eo của nàng, đem tiết khố duy nhất trên người cởi xuống. Hai chân bị áp hướng hai sườn làm cho nàng có chút không thoái mái, ‘ưm’ một tiếng, nhíu mày để ở bờ vai của hắn. Hắn nâng nửa người lên dán sát vào nàng, thỉnh thoảng hôn lên mặt, lên tai nàng, nàng khẽ chu miệng lên đón nhận, hắn mỉm cười, cúi đầu hàm trụ đôi môi của nàng, cũng lúc này hạ thắt lưng đi xuống.” Ha ha ha, nào có kẻ nào chịu được khi bị người đối diện đem thành đối tượng mộng xuân? Thượng Quan Lăng còn chưa ngừng cười, Từ Tử Kì đột nhiên lộn trở lại, một tay đè gáy nàng lại, làm cho mặt nàng gần sát hắn, hung hăng hôn nàng. Thượng Quan Lăng kinh hãi, liều mạng giãy dụa ra khỏi vòng ôm của hắn, nhảy ra từng bước, thở hồng hộc chỉ vào hắn nói: “Hạ lưu! Ngươi chờ đấy!” Nói xong, xoay người bỏ chạy. Đẩy cửa phòng ra, trải giấy mài mực. Nàng muốn viết một bộ ** tuyệt luyến kinh thiên động địa. Ngược thân ngược tâm nghiêm trọng, đạo cụ đầy đủ, nhân vật chính là Từ Tử Kì cùng n vị tiểu công của hắn. Bệnh viện, ngay tại cách vách nhà Từ Tử Kỳ! “Vì sao lại muốn có bệnh viện ở cách vách nhà ta?” Bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp thuần hậu. “Thuận tiện cứu giúp thôi.” Thượng Quan Lăng đầu cũng không ngẩng lên, múa bút thành văn. Dứt lời, bút bị người ta bẻ gãy. Thượng Quan Lăng ngẩng đầu, orz, hắn theo vào từ khi nào? Từ Tử Kì mặt âm trầm, bước từng bước tới gần. Thượng Quan Lăng vòng quanh bàn tròn lui lại phía sau từng bước. Đột nhiên, Từ Tử Kì tiến lên, ôm Thượng Quan Lăng đặt trên bàn. Thượng Quan Lăng liếc mắt thấy y phục của mình bị dính vào mực nước, trợn mắt mà trừng: “Làm cái gì! Quần áo này của ta rất đắt tiền!” Thuận tiện, hắn còn khiến nàng mất một lọ Hóa Thi Thủy, một lọ Bách Hoa Hương cùng một đĩa bọ cạp. Còn có bích liên ấn hại nàng đau đến chết đi sống lại! Thượng Quan Lăng trong lòng hừng hực lửa giận thiêu đốt, giá trị sức mạnh nháy mắt tăng lên, nhảy dựng lên, đẩy Từ Tử Kỳ ngã xuống đất.