Ác bá nương tử cùng hậu cung nhóm
Chương 12 : Lạc đường, biến thành tiểu khuất cái
Ô ô, có ai cứu nàng không. Nàng sắp bị ngã xuống rồi, áck, may thay có vật gì đó đỡ nàng. Nàng nhìn vật đỡ nàng là một cái cây hình thù đáng sợ, AA, ma , cứu nàng.
Nàng chạy nhưng lại sơ ý vấp tiếp hòn đá nữa, Ô ô lại là hòn đá nữa, sao kiếp này nàng cứ hễ gặp hòn đá là ngã. Nàng hận a~…, Ô ô cứu, nàng sắp rơi xuống vật sâu rồi. Ai cứu nàng không, nàng khuôn muốn chết (Tiêu Tinh Tinh: *phản đối* Sao ta cứ hể gặp hòn đá là ngã ! Hòn đá: *cười ái muội* Ngươi có duyên với ta mà ! NP: *phụ họa theo, gật đầu* đúng đúng ! Tiêu Tinh Tinh: *hét lớn* Ta không can tâm, tránh xa ta ra ~ ! Hòn Đá: *tới gần, đuổi theo* Ta không tránh, ta bám theo ngươi suốt đời ! Tiêu Tinh Tinh: *hét lớn, chạy* A, a, cứu!)
Trước mặt nàng là vật sâu thẩm không thấy đáy, được bao phủ sương mù. A a, chẳng lẽ nàng phải mất mạng ở đây, kiếp trước nàng chết vì tiền, mất đầu mà xuyên không, kiếp này lại chết ở vật sâu thẩm với lý do lãng xẹt là thèm thịt, bắt gà, lạc đường, vấp phải hòn đá, lăn xuống mà chết. Nàng không can tâm, nếu nàng chết thì phụ thân nhất định thương tâm, còn ca ca thì chắc chắn đâu khổ, nàng không muốn.
Trước khi rơi xuống vật sâu thẩm, nàng thầm nghĩ, nàng chưa phao mỹ nam, chưa biết giang hồ là thế nào, chưa tìm được võ lâm bí tịch, ăn mỹ thực nhân gian, Ô ô nàng thật xui. Nếu nàng còn sống, thì nhất định phải xung pha giang hồ, làm náo loạn cung đình, ga bay cho sủa. Trêu chọc mỹ nam, trêu đùa mỹ nữ, Ô ô vận mệnh nàng hảo thảm ô Ô.
Nhớ đến phụ thân, ca ca quan tâm mình. Nàng chợt rơi lệ, phụ thân, Tinh nhi có lỗi với phụ thân. Ca ca, muội có lỗi với ca ca. Hức hức, vận mệnh nàng thật hảo thảm, biết vậy, nàng không thèm vì món thịt mà mất mạng lãng xẹt thế này, thà ở trên núi ăn râu còn hơn.
Chợt nàng tuy rớt xuống vật sâu thẩm, như dường như có vật gì đỡ lấy nàng, nàng thấy mình rơi xuống góc cây. Hú hồn, may mắn còn sống, đa tạ lão thiên gia, đa tạ. Nàng còn sống, nàng còn sống, ô Ô …
Nhưng dường như sức cây không thể chức trọng lượng, nàng rơi xuống, tiếp tục lần nữa. A a, lại rơi nữa, nàng nhìn xuống, ở dưới là đáy bùn, hôi hám, nàng không cần a~…, cứu..
Chưa kịp rớt cái ầm, làm nàng tấm bùn, người người hôi hám như lâu năm không được tấm, mái tóc bù xù rối bới vì dó rơi xuống. Áo quần rách rưới, nhìn nàng bây giờ, giống một tiểu khuất cái, Ô ô hảo thúi, nhìn nàng, người không ra người, ma không ra ma, tiểu khuất cái, chính xác là thế.
Nàng không thể ngồi than vãn ở đây được nữa, phải tìm cách để về nhà, phụ thân và ca ca chắc đang lo lắng cho nàng. Nhưng biết đi đường nào bây giờ, chẳng lẽ bảo nàng leo núi, nàng không hội đâu, sợ ngã thêm lần nữa. Áck, thế phải làm gì đây.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
11 chương
4 chương
229 chương