Ác bá nương tử cùng hậu cung nhóm
Chương 11 : Áck, lưu lạc giang hồ vì đùi gà 4
– Aizz…
Thật chán, nàng đến cổ đại này đã hơn 1 tháng. Mỗi ngày ở trên này, yên tĩnh đến mức nhàm chán, xem núi rừng, hoàng hôn. Ban đầu nàng rất hứng thú nhưng ngày nào cũng xem, thật chán, còn phụ và mỹ nam ca ca thì lúc nào *mặt mày đưa tình*, làm nàng hảo ghen tị. Chưa tính, ngày nào cũng ăn toàn máy loại rau, cải xào, rau đậu hủ, ww.. Thật là phát ngán.
Mỗi ngày nàng ở đây thở dài, cũng có từng nghĩ đến xuống núi. Nàng từng xin phụ thân xuống núi, nhưng vì chuyện đó mà phụ thân ban đêm uốn rượu, nét mặt đau lòng, nàng thấy thật áy náy, còn mỹ nam ca ca thì không nói gì, chỉ im lặng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng, như sợ nàng biến mất không thấy. May mà hôm nay, phụ thân và ca ca điều biến mất, chắc hai người có công việc gì *mờ ám*.
Nàng từng theo dõi phụ thân, ca ca, mong có thể thấy đam mỹ sống động, nhưng tiếc thay thất bại (NP: *hét lớn* Đã bảo không phải đam mỹ mà ! Hoatuyettu: *cười cười* Muội bình tỉnh, bình tỉnh, cứ lo viết tiếp đi ! Đừng giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe ! NP: *khóc thút thít* Chỉ có tỷ là hiểu muội nhất *nhào zô, ăn đậu hủ* yêu tỷ quá >< ! Hoatuyettu: *vuốt đầu* Ngoan ~ ngoan~, tỷ cũng yêu muội)
Thật nhàm chán, ở hiện đại, nàng từng xem vô số phim kiếm hiệp cổ đại, thậm trí đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, nói về giang hồ. Nàng rất tò mò giang hồ là nơi thế nào, có giống như tiểu thuyết mô tả hay không, nàng từng đọc nhiều tiểu thuyết, như nữ chủ xuyên không đến cổ đại, có võ lâm bí tịch, mỹ nam bên cạnh, tiền tài đày nhà. Nhưng nàng lại thì mặc thành đứa trẻ năm tuổi, thậm trí bề ngoài cũng không xinh đẹp, thanh tú, võ lâm bí tịch cũng không có chứ nói gì đến phao mỹ nam, dù có mỹ nam bên cạnh nhưng lại là đoạn tụ. Thật tức chết nàng.
Đang than vãn, nhàm chán. Mắt nàng nhìn thấy một chú gà rừng, chạy nhảy trước mặt nàng, nhìn thấy gà rừng, là nàng nghĩ tới thịt. Suốt hơn một tháng ăn rau, tới mức nhàm chán, cuối cùng ông trời đã thương hại nàng, ban tặng nàng một con gà rừng. Nhìn *đấm đuối* vào gà rừng, nàng nuốt nước miếng, giọng nói ngọt chết người:
– Gà rừng thân yêu, lại đây ! Lại đây !
Nhưng chú gà rừng sao hiểu được, nhưng con gà lại như cảnh giác được nguy hiểm, nhìn nàng áo tới, nó lập tức chốn chạy. Nàng đuổi theo chú gà rừng, đầu óc thì cứ nghĩ tới nào là món Gà quay, gà hấp, gà nướng, gà nhân sâm, gà …, chú gà rừng chạy chốn, chạy thật nhanh vì biết nguy hiểm sắp tới với mình, đằng sau là kẻ săn mồi, cũng là nàng đang đuổi theo, miệng kiêu í ởi:
– Gà thân yêu, đừng chạy ! Lại đây, tỷ ôm cái..
Ánh mắt gà rừng nhìn nàng khinh bỉ như muốn nói *Ngu gì mà ở lại, chờ chết à*, vẫn tiếp tục cấm đầu chạy. Cứ rượt đuổi chú gà rừng, nàng không biết mình đã đuổi theo chú gà rừng nửa ngày. Bắt được chú gà rừng, nàng mừng rỡ như bắt được vàng, trong đầu nghĩ làm thế nào, giết con gà làm món gì đây.
Chú gà rừng tuyệt vọng, nhìn nàng bằng ánh mắt van xin. Nhưng nàng lạnh lùng không thèm để ý, trong đầu nghĩ con gà này làm món gì thôi. Định đem con gà về nhà làm món ăn thì thấy nàng đã lạc vào một nơi nào, không nhìn thấy lối ra, chỉ toàn là cây cối. Nàng lo lắng, hức hức, mãi đuổi theo con gà chết tiệt này, hại nàng bị lạc đường.
Sao số nàng khổ thế này. Lão thiên biết cách trêu đùa nàng, làm thế nào để về nhà đây, chắc là đường này, nàng nhớ là mình chạy ở đường, chắc vậy.
Nhưng đi vào thì càng thấy càng không đúng, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây. Ô…ô, nàng không muốn, chắc phụ thân đang lo cho nàng, ca ca đang tìm nàng. Thật đau lòng, Ô ô tại con gà chết tiệt ô Ô…
Nàng phải ăn nó đi để giải hận (Gà: Hức hức, ai cứu ta ! Sắp bị đem đi làm thịt rồi Ô ô.. ! NP: *an ủi* đừng lo ! Sẽ có người cứu ngươi ngay thôi !). Đang tính đem đi nó làm thịt thì nàng sơ ý đụng hòn đá (Hòn đá: Ta đã cứu Gà, haha ! Tiêu Tinh Tinh: *khóc* Ô ô, sao ta cứ đụng đá hoài, ô Ô ! Ngươi có thù gì với ta chăng Ô ô ? Hòn Đá : *khinh bỉ* Ai biểu ngươi ăn hiếp Gà yêu quý của ta ! Hừ )
Ô ô, lại là hòn đá nữa, số nàng cứ hễ gặp hòn đá là ngã. Thế là nàng ngã, tay để hở, chú gà rừng thoát ra, nhanh nhẹn thoát đi, còn nàng thì nghẹn ngào nhìn *đồ ăn* thoát đi. Ô ô, thế là miếng thịt không còn nữa.. Ô ô.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
11 chương
4 chương
229 chương