Á Nô
Chương 144
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
*hậu tự: con cái đời sau
Thẩm Nhược Phi thừa dịp Trấn Bắc Vương lâm triều, tìm được tẩm điện, dù sao trên người nàng cũng có danh hào Trắc phi, không có thị vệ nào dám cản nàng.
"Thẩm Ngọc công tử."
Thẩm Ngọc đang mải suy nghĩ ít chuyện trong sách, mãi đến khi Thẩm Nhược Phi ngồi vào chỗ đối diện, y mới hậu tri hậu giác* lấy lại tinh thần.
*Hậu tri hậu giác "后知后觉": là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.
"Hazzz----".
Thẩm Nhược Phi nhìn ánh mắt của y nhìn như bình thường, trên thực tế lại có chút trống rỗng, không khỏi cười ra tiếng.
"Thẩm Ngọc công tử vì để lấy được ân sủng của Vương gia thật dám xuống tay tàn nhẫn a, ngay cả bản thân cũng không buông tha, đến cả ta cũng phải bội phục vô cùng, chí ít ta cũng không dám quả quyết như vậy, lần này, ngươi thắng một trận, ít nhất đem Vương gia giữ lại bên cạnh ngươi không phải sao?".
Thẩm Nhược Phi tỏ vẻ khinh thường, nàng cảm thấy mặc dù Thẩm Ngọc đối xử nhẫn tâm với bản thân, nhưng quả thực ngu dốt, cho dù tạm thời Trấn Bắc Vương chăm sóc y thì thế nào? Nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác bây giờ của y, sớm muộn gì Trấn Bắc Vương cũng cảm thấy phiền chán.
Thẩm Ngọc không có tâm tình gì, chỉ nhìn Thẩm Nhược Phi.
"Ban đầu ta còn không tin ngươi thực sự uống độc dược, xem ra là thật..."
Nụ cười của Thẩm Nhược Phi biến mất, dù sao nơi này cũng chỉ có hai người là nàng và Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc lại trầm mặc hơn so với trước kia, ngay cả thủ ngữ cũng không làm, vậy nàng cần gì phải giả vờ* làm gì nữa.
*Nguyên văn là Hư dữ ủy xà "虚与委蛇": nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ, chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.
"Nếu đã như vậy, ta liền đi thẳng vào vấn đề, ta muốn ngươi rời khỏi Vương gia, nghe hiểu không?"
Rời khỏi Quân Huyền Kiêu? Vậy thì quá tốt rồi, ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, ngay cả thở y cũng không dám thở mạnh, nếu như có thể rời đi, đó dĩ nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn được nữa.
Bất quá chuyện này cùng nàng có quan hệ gì? Là Quân Huyền Kiêu bảo nàng tới nói?
Nhìn có vẻ không phải.
Thẩm Nhược Phi nhíu mày, không biết vẻ mặt không chút gợn sóng không sợ hãi này của Thẩm Ngọc rốt cuộc là có ý gì.
"Ngươi còn muốn bám lấy Vương gia không buông sao? Ngày đó trong đêm tân hôn của ta, Vương gia đã nói rất rõ ràng với ngươi, hắn không muốn trông thấy ngươi nữa!"
Đúng thật là có chuyện này.
Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới, có thể cũng không phải y bám mãi không buông, muốn trách thì trách Quân Huyền Kiêu lại thay đổi chủ ý, làm cho Thẩm Ngọc hồ đồ rồi, rốt cuộc là hắn muốn thấy hay là không muốn thấy mình?
Thẩm Ngọc đã niêm phong tình cảm với Quân Huyền Kiêu, thời điểm nghĩ lại chuyện này, đầu có hơi chậm chạp một chút.
"Làm sao? Ngươi không phục?" Thẩm Nhược Phi thấy Thẩm Ngọc im lặng không nói càng cảm thấy không vui, "Ngươi dùng những thủ đoạn thấp hèn kia, cho là có thể làm cho Vương gia thương tiếc, ta nói cho ngươi biết, nam nhân đều là có mới nới cũ, sẽ không bởi vì thương hại ngươi mà vĩnh viễn yêu thương ngươi, đây không phải chân tâm của hắn!"
Nhìn Thẩm Nhược Phi tức đến thở hổn hển, Thẩm Ngọc đột nhiên cảm thấy gương mặt vặn vẹo này của nàng trông thật buồn cười, vì vậy giương lên khóe miệng.
Ở trong mắt Thẩm Nhược Phi lại biến thành khinh bỉ châm chọc.
"Ngươi không tin phải không? Ta biết ngươi sẽ không từ bỏ, ngươi tưởng mình cũng là Trắc phi của Vương gia? Dựa vào cái gì mà phải nhường cho ta? Vậy ta nói cho ngươi biết, ách nô, từ lúc bắt đầu ngươi đã là tiện nô, là nô lệ trong phủ Bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư bảo ngươi làm gì, thì ngươi phải làm cái đó!".
"Cái tên Thẩm Ngọc này, là của ta, tất cả mọi thứ ngươi đang có, vốn đều là của ta! Bất quá ngươi chỉ là một thế thân mà thôi, cho nên hiện tại ta muốn đem nó thu hồi lại!".
Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng có phản ứng, y khẽ lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Cái tên Thẩm Ngọc này, vốn là của Đại tiểu thư Thẩm gia, nhưng trên đời này không phải một mình nàng có thể gọi như vậy, có một kẻ xấu, giúp mình lấy tên này, gọi y là Ngọc Nhi, kẻ xấu kia nói một là một, giống như là đóng dấu vào linh hồn Thẩm Ngọc, y không dám không vâng lời, giống như bây giờ mặc dù y sợ kẻ xấu kia muốn chết, nhưng y cũng không dám chạy trốn, thậm chí còn không dám cùng hắn nói chuyện.
"Ngươi!..."
Thẩm Nhược Phi không nghĩ tới Thẩm Ngọc sẽ từ chối quả quyết đến như thế.
"A..... Nhìn dáng vẻ này của ngươi là quyết định muốn cùng ta tranh sủng sao? Ta ngược lại có chút hối hận, mười năm trước, ta sớm nên hủy mặt của ngươi! Cũng sẽ không có phiền phức giống như hôm nay...."
Thẩm Nhược Phi cười lạnh nói: "Ách nô, ngươi biết tại sao ta tự tin ngươi không tranh nổi ta không?".
Thẩm Ngọc cảm thấy không hiểu lắm, y chưa từng có ý muốn cùng ai tranh giành, ai muốn mang kẻ xấu đi, thì cứ việc mang đi, y sẽ cảm ơn trời đất.
Thẩm Nhược Phi đi tới trước mặt Thẩm Ngọc, kéo tay y, kề sát vào bụng của mình.
"Bởi vì ta là nữ nhân, còn ngươi là nam tử, đây cũng là lợi thế lớn nhất của ta."
Thẩm Nhược Phi nhướn đôi mắt phượng lạnh lùng nói: "Vương gia là một nam nhân sắp xưng tôn thiên hạ, hắn chỉ nhất thời đùa bỡn ngươi, nhưng sẽ không sủng ái ngươi một đời, bây giờ dung nhan ngươi chưa lão hóa, hắn tự nhiên thương yêu có thừa, nếu như chờ đến ngày nào đó? Ngươi tuổi già nhan sắc phai tàn thì sao? Hả?"
"Sau này Vương gia sẽ xưng đế, sẽ lập hậu, vị hoàng hậu này nhất định là ta, đã bao giờ ngươi từng nghe nói qua trên sử sách có người đế vương nào, sẽ lập một nam nhân làm hậu không? Không có, một khi trở thành đế vương, bọn họ liền muốn tuân thủ nghiêm ngặt quân chủ chi đạo (đạo làm vua), sẽ không làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý! Ngươi xem, trong lịch sử những nam sủng được quân chủ sủng ái, đến cuối cùng, kết cục của bọn họ ra sao? Một người rồi lại một người thay nhau chết thê thảm!"
Câu nói cuối cùng của Thẩm Nhược Phi phải lạnh lẽo đến đóng băng ba thước.
" Ngươi đừng cảm thấy bất công, bụng ta sau này có thể mang thai cốt nhục của Vương gia, đây là điểm mạnh lớn nhất của ta, một ngày nào đó sử sách sẽ ghi chép lại, ta sẽ là hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, mà ngươi, chỉ là một nam kỹ mê hoặc đế vương! Vương gia có thể cho ngươi ngàn vạn sủng ái, thế nhưng ngươi cho rằng hắn sẽ vì ngươi, mà từ bỏ hậu tự sao?"
...
Vĩnh Nhi
Có một bài hát này t muốn giới thiệu đến các cô, nghe một lần là nhớ, nghe một lần là say, nó đúng như cái tên bài hát luôn!
Say (Túy) - cover Bạch Chỉ
Bản gốc Hoàng Linh
Nghe đi mà để nhớ đến Ngọc Nhi~ T khóc như cún luôn, huhu, lần đầu t biết đến Bạch Chỉ luôn á mn, giọng hay quá đáng, chúc các cô ngủ ngon nhé, hôm nay đến đây thôi! Yêu mn❤ https://www.youtube.com/watch?v=GI9pnBcLarM
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
4 chương
20 chương
19 chương
68 chương