Thái độ của ba mẹ hoàn toàn nằm trong dự kiến của Lâm Thanh. “Nếu ba mẹ biết vất vả nuôi con ăn học, để rồi rốt cuộc con cũng trở về cái nơi nhỏ bé đó trồng cây, vậy thì lúc trước hà tất phải vất vả nhiều như vậy để làm gì? Dứt khoát để cho con ở lại đó, quanh đi quẩn lại không có tương lai luôn cho rồi!” Lâm Thanh nói: “Thật ra, tất cả những thành tựu mà con đạt được từ khi còn bé, đều là do con dựa vào nỗ lực của bản thân mình đổi lấy. Con biết ơn ba mẹ vì đã cho con cuộc sống, nhưng con nghĩ con có quyền tự do lựa chọn cách sống của riêng mình.” Mẹ cô thở hổn hển vì tức giận. “Giữa mẹ và con, cùng với em trai con, có lẽ là do thời gian hòa nhập quá muộn, nên giữa chúng ta luôn có một chút khoảng cách.” Lâm Thanh nghĩ đến Phùng Quân và những điều mà anh đã nói với cô, cô nhớ lại, nói ra: “Đây không phải là lỗi của ba mẹ, cũng không phải lỗi của con, không ai sai cả, nhưng mà có một sự thật là, con thật sự nghĩ rằng cuộc sống ở đó phù hợp với con hơn. Kể từ khi gặp lại anh ấy ở đó, con càng thêm củng cố tư duy của mình, vì vậy xin ba mẹ hãy hiểu cho con.” “Con không liên lạc lại với Vi Lâm nữa sao?!” Mẹ cô đột nhiên hỏi. Lâm Thanh lắc đầu. “Nói gì đi nữa thì nó cũng tốt nghiệp đại học, còn có một công việc tốt ở đây. Chẳng phải hai đứa vì không đủ tiền mua nhà nên mới chưa kết hôn sao? Thôi thì để ba mẹ nghĩ cách, vay tiền cũng được, bất cứ mọi giá lo cho hai đứa một căn nhà, vậy thì hai đứa có thể kết hôn rồi!” Lâm Thanh cười: “Phùng Quân cũng đã học đại học. Anh ấy không phải là một người nông thôn không có văn hóa như trong tưởng tượng của mọi người đâu.” Cô thậm chí còn không muốn giải thích rằng Phùng Quân đã có bằng MBA ở Anh. Cô chỉ cảm thấy có chút trào phúng, thì ra ba mẹ cô cũng biết, một phần nguyên nhân dẫn đến tình cảnh này của cô và Vi Lâm là do áp lực tài chính, giờ đây, để ngăn cản cô và Phùng Quân ở bên nhau, họ lại đề nghị muốn vay tiền để mua nhà cho cô, thật đúng là nực cười mà. “Dù sao thì giữa con và Vi Lâm cũng có tình cảm với nhau. Còn cái cậu Phùng Quân gì kia con cũng chỉ mới quen biết được vài tháng mà thôi?!” Bà ngoại cắt ngang: “Mẹ đã nhìn thấy cậu ta rồi, trông khá ngay thẳng, là người có năng lực.” “Mẹ, mẹ nghĩ về lâu về dài đi. Con trai con gái của mẹ đều bán mạng chạy ra ngoài làm việc, cuối cùng vất vả lắm mới định cư được ở thành phố, không phải là vì để thế hệ sau của chúng con có môi trường tốt hơn sao? Nếu A Thanh bén rễ ở nơi đó, tương lai sau này có con, chẳng lẽ lại để cho con mình như cỏ dại, lớn lên ở nơi rừng núi hoang vu nghèo khổ kia sao? Con người ngày nay đều phải được bồi dưỡng từ nhỏ!” Lòng Lâm Thanh đau xót: “Con cũng lớn lên giống như cỏ dại đó thôi, con cảm thấy không có gì là không tốt cả!” “Đó là bởi vì con đã về đây sống mười, hai mươi năm. Nếu con cứ ở đó, con đã trở thành một đứa con gái quê rồi, hiểu không hả?” Bà ngoại luôn im lặng chợt nói một câu: “Đúng rồi, các người đều chạy hết ra bên ngoài, chỉ còn một mình bà già này ở lại đó sống cô độc cả đời.” Mẹ cô thoáng cái không nói gì nữa. “Mẹ vốn cũng mong A Thanh sống ở trong thành phố, có công việc tốt, thu nhập cao, chỉn chu trong mọi việc. Nhưng mà kể từ lúc con bé đi làm rồi gặp được người đàn ông đó, khuôn mặt từ cau có trở nên vui vẻ hẳn lên, mẹ đều thấy và hiểu được hết, đời người mà, cứ vui vẻ sống là được rồi.” Bà ngoại chưa bao giờ nói những điều này với Lâm Thanh, Lâm Thanh nghe được những lời này, trong lòng ngổn ngang khó tả. “Lâm Thanh, con nói mẹ thương con hay không thương con, cũng không quan trọng. Có thể con cho là mẹ bất công, đúng, đúng là mẹ thiên vị em trai con, từ nhỏ đến lớn mẹ đều cho em con mọi thứ tốt nhất. Nhưng, riêng về chuyện hôn nhân đại sự của con, mẹ không thể để con tự ý được. Con và Vi Lâm ở bên nhau nhiều năm như vậy, mẹ đã nói gì chưa? Không có, bởi vì mẹ biết nó tốt về mọi mặt, rất xứng đôi với con. Nhưng cái cậu Phùng Quân này, mẹ thật sự không cách nào chấp nhận được!” “Mẹ, lần này con về là để dự đám cưới của em con. Con nghĩ chúng ta đều mong muốn mọi chuyện vui vẻ, con không muốn gây khó chịu. Con nói cho mẹ nghe về chuyện của con với Phùng Quân, cũng là vì tôn trọng mọi người.” Lâm Thanh nói với giọng điệu kiên quyết: “Nhưng con đã có kết luận cho riêng mình. Hiện tại con và anh ấy rất tốt, con vẫn muốn tiếp tục ở bên anh ấy.” “Lời muốn nói mẹ cũng đã nói xong, con có nghe hay không, thì tùy!” “Cái gì nên nói, con cũng đều đã nói với ba mẹ rồi, cuộc đời của con, sau này con sẽ tự làm chủ.”