A little love
Chương 5 : Cuộc hẹn hò ..bất dắc dĩ...
Nhỏ Ngân bảo cuối h qua đón tôi đi ăn cóc dầm,không biết có giữ lời không,a,có tin nhắn rồi,nhỏ đã tới...
_Tôi vác cái cặp lẹ giò mà chạy ,vụt qua cả hắn,hắn đang đi với anh trai thì phải.
_Ê ê,tui nè bà...-dáo dác bóng nhỏ phía trước,tôi vẫy vẫy... “sao lại hướng đó,không lẽ nhỏ không thấy tôi”,tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ đi về hướng...
Nhỏ chạy đến bên Phong,chào niềm nở,nhỏ còn nói chuyện gì đó,rồi lại gọi tôi lại,nhỏ vẫn nhìn thấy tôi mà....
_Anh Huy ,em đến nhờ anh chút chuyện-giọng nhỏ ngọt xớt,sao tui thấy ớn hết cả người vậy nè.
_Sao em biết tên anh?
_Thì em có cách mà,em còn biết anh là một cao thủ môn toán nữa kìa-nhìn mặt nhỏ lúc này,sao mà....
Được nghe câu nói của nhỏ Ngân,anh Huy cũng giống như mấy anh chàng được các nàng khen ngợi,lại đưa tay gãi đầu
_Có gì đâu?Mà em nhờ anh chuyện gì thế...
Chỉ chờ có thế,nhỏ liền nói một mạch luôn,đến tôi cũng thấy khó hiểu
“Ah” tôi chợt nhận ra một vài điều khác lạ,không phải là khác lạ một cách bình thường mà khác lạ rất chi là khác lạ ^^,kiểu như gà trống đẻ trứng ấy =))
Xì tai của nhỏ Ngân...không phải là cái quần jean bạc phếch màu,chẳng phải cái áo phông rộng thùng thình thường ngày tôi hay được thấy
FB
“_Mày có phải con gái không đấy?
_Tao là con gái chăm phần chăm mà,có muốn kiểm nghiệm không?
_Ôi thôi,lỡ mày không phải con gái ,tao làm sao mà....
_Hì hì,tao chả cần ai biết tao là con gái cả,mình tao,bố mẹ tao biết là được rồi....ka ka”
Vậy mà,bây h....
“Váy hồng lúng liếng em bước đi trên con phố dài...em ,cô tiểu thư đài các....”,một sự thay đổi đáng kinh ngạc,chỉ sau một đêm thế này ư,hôm qua tôi còn thấy nhỏ bình thường mà...tác động nào đây? Có phải là tình yêu sét đánh như mấy cuốn tiểu thuyết hay viết không,tình yêu mà có thể thay đổi con người ta như trong “first love”?(a little thing called love_Mario Maureur)
Oah!!!Tôi định làm kẻ chen ngang mà không được,muốn hỏi nhỏ ngân cho ra lẽ thì iệng vừa thốt ra từ nào là cứng luôn từ ấy,hai người chăm chú quá.
Dường như thấy được tôi là kẻ thất thế,tên Phong bên cạnh mỉm cười một cách tai quái,thật đáng ghét!!!!
Sau một câu chuyện dài như đường đi của con sên vòng quanh thế giới..(tất nhiên là trên tấm bản đồ rồi ):)),tôi mới được phép diện kiến hai người đó...Trong khi tôi còn chưa hết kinh ngạc,còn há hốc miệng thì nhỏ Ngân đã liến thoắng
_Lan,mày biết tao dốt toán phải không
_Ừ-tôi còn đang lo nhìn bộ dạng của nhỏ,còn không ngờ nhỏ đột nhiên thẳng thắn thế.
_Tao cần một người dạy kèm?
_T..ao tao..hả?
_Không,tao muốn nhờ anh Huy giúp...
_Nhưng..nhưng còn...
_Mày sao thế,mày biết tao cần giúp đỡ thế nào mà...đi!!!-nhỏ nhìn tôi,ánh mắt trìu xờ mến...
_Cóc..cóc dầm của tao..?-tôi phải nói cho nhanh không thì lại bị cho leo cây mất
_À..tao đã “thu xếp” ổn thỏa,mày xem....-nhỏ hướng tôi quay sang...
_Hả....???-tôi trợn tròn con mắt.
_Phong đi cùng với Lan nha?-anh Huy cười .
Đến lượt hắn_tên Phong đáng ghét con két đó trợn mắt.Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đi với hắn vì nếu tôi không cho Ngân “cơ hội” này tôi sẽ chẳng thể chết một cách tử tế được.:))
Nhìn bóng hai người kia đi xa dần ,tôi và hắn mới quay lại nhìn nhau,đúng ra là tôi muốn xem biểu hiện của hắn thế nào,dẫu sao thì bây h mà được ăn cóc dầm thì tuyệt cú mèo,chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng thấy chảy nước miếng rồi :)),đang nghĩ đến món ăn ưa thích ,lại bị hắn làm cho giật mình
_Này,chúng ta có thể không đi mà?!!
_Không ,tôi muốn ăn
_Tôi không thích,cô đi mà ăn một mình
_Có ai một mình vào quán cóc rồi lại một mình ăn như thế đâu?
_Thì cô làm người đầu tiên đi..
_Không,tôi không
_Tùy cô
_Anh đi với tôi...
Cuộc giằng co xảy ra giữa sân trường,tuy mọi người hầu như về hết,nhưng vẫn có một số còn đang ở lại như chúng tôi,tất cả thấy vậy,bèn đứng xem,cứ như hai đứa là vật thể lạ ấy.
Sau một hồi hết lay tay đến kéo vạt áo,hắn không chịu được trước cái nhìn của mọi người đành pó tay.com trước tôi.
_Đi thôi
_Hé hé,đi !!
_Đằng này mà,đồ đầu đất..
_Ừm...hì hì,hả..?Ai cho gọi tôi là đầu đất hả?
_Tôi đấy ,thì sao nào,không thích thì đi đi
_Không đâu,he he
_Đầu đất!!!
_Có cậu đầu đất
_Cô nói gì...?
_À,không có gì..hì hì
Cảm nhận hương vị chua chua cay cay lại mặn mặn tan ngay trong miệng ,thích thật.Đang say sưa thưởng thức món ngon lại bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của hắn,thật mất hứng
_Sao không ăn...?
_Sao tôi lại phải ăn?
_Tùy cậu..mum mum,ngon quá ngon thế này mà..đúng là không biết thưởng thức,vậy chỉ thiệt cho cậu thôi:))
_Ah,kem đi !!!
Đi qua một quán kem,thấy quá hấp dẫn tôi không chờ dịp khác,kéo ngay tên mặt lạnh vào.
Không lạ gì khi tôi thì đang say sưa với ly kem “lạnh mát thơm ngát” thì hắn ngồi im lặng với bộ dạng đáng ghét nhất quả đất,ngồi kế tôi,mặc kệ hắn,tôi ăn kem “của tôi” ...he he,mà tôi cố tình gọi hai phần ,một phần cho tôi và phần còn lại...cũng cho tôi nốt,thể nào hắn cũng không ăn,tôi biết mà..hé hé
Kem thật ngọt ngào,vị kem dâu màu hồng pha chút sữa luôn tạo cảm giác tươi mới,vị kem sô cô la có chút đắng hơn nhưng lại mang một cảm giác ấm áp...người ta còn nói ,giống như t/y ấy.Bản thân tôi thì chưa bao h yêu,chưa nếm trải cảm giác đó nhưng vẫn thích vị sô cô la này...
_Về thôi!!!
Tôi liếm liếm môi(thói quen rồi:)) ),chà,ăn bao giờ cũng thích nhất.
_Này,lau đi,xem mặt cậu...!!!
Hắn đưa cho tôi cái khăn giấy,không biết đâu ra,tôi nhận liền,kể ra cũng galant đấy nhỉ.Tôi cười,hí hửng cầm lên lau miệng .
_Sạch rồi nhỉ,cảm ơn ...
Chưa nói hết câu,hắn đã giật cái khăn từ tay tôi.Đôi tay dài ấy đưa khăn lên mặt tôi,khuôn mặt ghé sát tôi..ôi,nhìn những đường nét trên khuôn mặt ấy..thật thanh tú.Sao bây giờ tôi mới nhận ra,cậu ta cũng khá đẹp trai.Một sống mũi cao,màu da trắng hơn cả tôi,và một đôi mắt biếc...Tay hắn,đang giúp tôi lau miệng :))
_Tôi không muốn người đi với tôi lại zơ záy như vậy...?
_Hả? Zơ...zơ záy?...-Thật hết biết,đang định khen hắn một câu,lại bị dội ngay gáo nước lạnh
_Đi thôi!!!-kẻ đứng dậy trước là tôi.
_Có vẻ trời sẽ mưa..-tôi ngó trời.Tôi đang ngồi sau chiếc xe đạp của hắn,sắp về đến nhà rồi nhỉ?
Gió thổi mỗi lúc một lớn,lá đường bay bay,bụi quá...Trời đổ mưa rồi..hic, ướt hết mất thôi,về nhà có mà thành chuột lột...!!!
Đang đạp với tốc độ nhanh chóng,hắn dừng xe cái két,làm tôi suýt ngã ,còn đâm đầu vào lưng hắn,bộ định ám sát gì tôi sao?
Không,hắn cởi chiếc áo khoác ngoài,đưa tôi
_Đội vào đi,ướt hết giờ
_Ớ..cảm ơn-tôi ngạc nhiên,đúng là trời mưa...
Hắn lại tiếp tục đạp,dù trời vẫn đang mưa.Tôi ngồi sau xe,lướt qua từng hàng cây,từng con phố quen thuộc mà sao bỗng thấy tất cả đẹp lạ lùng.Người ngồi trước tôi,có một cái lưng thật là to,và tôi nghĩ,nó cũng chắc chắn nữa...:)).Không biết mồ hôi hay là mưa,mà áo cậu ta đã ướt hết,tôi thấy áy náy.Trong chiếc mái che đặc biệt của mình,tôi cảm giác có một cái gì đó...rất ấm áp như vị sô cô la...
Lúc chiều,có lẽ tôi đã thấy một con người khác của hắn,chẳng giống hắn thường ngày.Thực ra mà xét thì hắn cũng không đến nối không thể nói chuyện ...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
3 chương
31 chương