A little love

Chương 11 : “đau khổ” và “hạnh phúc”

Cả gia đình tôi đang ngồi quanh sofa,chăm chú nhìn tên Phong.Từ khi vào phòng tới giờ,chưa ai nói câu nào,không khí tĩnh lặng lạ lùng càng làm người ta sởn ốc gáy.Mẹ tôi đặc biệt thích nghía hắn,nhìn từ nãy giờ còn chưa chán,bỗng hắn lên tiếng: _Thưa bác...cháu là bạn Lan,bạn cùng lớp và ngồi cùng bàn. Mẹ tôi chỉ ậm ừ,vẫn không quên liếc tôi một cái,còn tôi thì lại ngồi im ỉm như con mèo ngoan,chờ chực chuyện gì sẽ diễn ra,còn không quên lườm tên Phong một cái,định gây rắc rối gì cho tôi đây... _Hôm qua.... tên Phong bắt đầu kể chuyện,về cái chuyện hôm qua tôi gặp lưu manh.Cả bố và mẹ tôi,mang theo bộ mặt không thể “đơ” hơn,đang cố nuốt từng câu từng chữ của hắn vào đầu.Kể đến lúc tôi sắp bị oánh,cả hai người đều nhăn mặt lại,đến khi nghe tên Phong đến cứu,hai người mới giãn mặt ra...Mà sao hai người lại say mê hơn cả chuyện giành nhau xem phim trên T.V. thế nhỉ? Kể cũng lạ,lời tên Phong như có sức hút ,hai người cứ gọi là lên xuống bất ngờ... Ủa,chẳng lẽ tên Phong định đến kể công ,nhận mình là ân nhân bắt bố mẹ tôi báo đáp hay sao? Hắn có thiếu thốn gì đâu mà phải đi làm cái chuyện này ? ,đúng là nghĩ không ra mà.. _cho nên..- hắn ấp úng- cháu là bạn Lan,lại được cô giáo giao cho trọng trách giúp đỡ bạn ấy hòa nhập môi trường mới(???),cháu mong hai bác cho phép cháu đưa đón bạn ấy đi học? _Ơ???- làm gì có chuyện vô lý thế,xét ra mà nói,người đáng lẽ phải lo lắng phải là nhị vị ngồi đây,làm gì mà hắn phản ứng ghê vậy,không coi ai ra gì nữa hả? _Cháu biết hai bác rất lo cho con gái- giọng ngọt dễ sợ,mà càng ngọt lại càng dễ chết ..-hai bác còn phải lo công việc của mình ,chi bằng để cháu giúp,dẫu sao ,cháu cũng tiện đường.... _À....à...- chỉ có mấy lời của tên Phong mà đã làm bố mẹ tôi đồng ý,tỏ vẻ thấu hiểu,cả hai người cùng cười.Thảo luận gia đình chút đỉnh,hai người mới bảo: _Được vậy thì tốt quá,chỉ sợ làm phiền cháu. _Không sao không sao- bộ dạng này của hắn,thật không quen. _Thôi hai đứa đi học kẻo muộn- bố tôi lên tiếng,mặt vẫn cười. _Lần sau cháu sẽ đến thăm hai bác,hai bắc nhớ đãi cháu ăn cơm đó nha. Mẹ tôi cười,hài lòng: _Con cái nhà ai mà ngoan ngoãn vầy không biết,lại rất có khí chất,đúng là bố mẹ cháu tốt phước- hic,thế là tôi phải bị hắn áp tải thật à,còn đâu là công lý nữa chứ. “ Họa vô đơn chí”,thảm thảm thật rồi!!!Bố mẹ ơi,lưu manh thật sự đang ở trước mặt bố mẹ kìa !!!! Ngồi sau lưng hắn,tôi chỉ muốn uýnh cho hắn một trận.Nhưng dù sao,cái lưng này cũng dễ khiến người ta thấy an tâm phần nào.Tôi suy nghĩ vu vơ trước việc khung cảnh cứ thay đổi liên tục.Một tên công tử như hắn,lại tốt bụng đến mức hạ mình đi chở một đứa con gái đi học chỉ vì nó là bạn cùng bàn ư? _Két!!!-lại là cái âm thanh đó.Đoán biết được tình huống này,tôi đã không bị đổ nhào vì quán tính như lần trước. _Tôi đi cất xe- mặt hắn vẫn sáng bừng- cậu đợi tôi-Nói liền hắn dắt xe đi khỏi. Nghĩ bà đây là ai hả,sao lại phải nghe lời ngươi.Đã bị cưỡng ép lên xe,bây giờ còn muốn ta đợi ư,không bao giờ !!!Tôi nhanh chân rời bước vào sân trường.tự dưng hôm nay thấy mình được chú ý lạ.Mấy cô bé lớp mười,dù là hậu bối nhưng lại dám ngang nhiên chỉ chỉ trỏ trỏ vào bậc tiền bối đáng kính là đôi đây,không tiếc lời xì xì xồ xồ,dẫu không rõ đó là gì nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.Nghía thấy anh Ngôn phía trước,tôi chạy tới. _anh Ngôn!!! _Ơ,Ngọc Lan à- anh mỉm cười ,lại cái điệu cười khiến con người ta cứ gọi là rung rinh ... _Anh đi học ạ?- tôi hỏi như một thói quen. anh ấy lại cười: _Đến trường không đi học thì còn làm gì nữa hả,cô bé ? Tôi đỏ mặt,đúng là sáng ra uống nhầm thuốc,gặp phải tên Phong xui xẻo lại còn ngớ ngẩn hỏi cái câu mà chẳng để làm gì. _thôi ,chúng ta vào lớp nào.Anh ấy nói xua tan sự sượng sùng trên khuôn mặt của con bé ngốc. tôi đi bên anh Ngôn,lòng nhẹ bâng.Một buổi sớm coi như có chút không khí yên bình.