A hoàn

Chương 2 : Tỉnh lại

Editor: Quế Nhi "A Hoàn, A Hoàn, mau tỉnh." Trong người cảm thấy lạnh như băng nhưng Tề Hoàn lại cảm thấy đôi tay ấm áp vuốt ve mặt nàng, nàng từ từ mở mắt ra, thấy người trẻ tuổi trông rất quen thuộc. "Mẫu thân?" Nàng cẩn thận từng chút hô tiếng, trong lòng lại rất sợ chứng kiến người trước mắt chỉ là ảo ảnh. Nữ tử dịu dàng nhàng cười tiếng, "Lại gặp ác mộng? Mẫu thân ở đây, ngoan, A Hoàn sợ." Là nằm mơ . . . Tề Hoàn thở hổn hển hơi, giơ tay lau nước mắt mặt. Nửa tháng nay, hầu như tối nào nàng cũng nằm mơ thấy chuyện trước kia, những chuyện đó trong trí nhớ của nàng vô cùng ràng, vì sao hối hận cùng đau xót còn biến mất. Nhưng nàng thực thể tin được nàng lại có cơ hội làm lại lần nữa. "Mẫu thân . . . " Nàng nhàng hô tiếng, đôi môi có chút trắng bệch, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ run, trong mộng thế nào cũng chạm được vào mẫu thân ở bên cạnh, nàng vội vàng ngồi dậy, dùng sức ôm lấy bả vai Lục thị, nhịn được nước mắt gần như muốn tràn ra. Lục Thị giọng dịu dàng dỗ nữ nhi, tay vỗ sau lưng Tề hoàn, "Nửa tháng nay thế nào lại luôn gặp ác mộng, xem ra ngày mai phải miếu chuyến cầu phúc bình an." "Mẫu thân, con sao, chỉ là ngủ hơi sâu mới có thể gặp ác mộng." Tề Hoàn vội vàng lắc đầu, nàng nhìn thấy thần Phật có chút sợ, nàng ràng chết, nhưng bây giờ lại còn sống, thậm chí trở lại lúc mười hai tuổi, nàng sợ sau khi nhìn thấy thần Phật, thần Phật nhìn thấu linh hồn trong cơ thể nàng, chừng đem tất cả biến thành như trước kia. Nàng muốn đau đến muốn sống mà chết như vậy, nàng muốn sống tốt. " người cũng ướt mồ hôi rồi." Lục thị sờ lưng Tề hoàn ướt nhẹp, quay đầu phân phó nha hoàn, "Nghênh Hà, lấy cho tiểu thư bộ xiêm y tới đây." Nghênh Hà là đại nha hoàn bên cạnh Lục thị, Tề hoàn ngẩng đầu nhìn Nghênh Hà, khóe miệng ra nụ cười nhàn nhạt. tốt, tất cả mọi thứ trong ký ức rời , trong lòng nàng tràn đầy cảm kích đối với thần linh. "Dạ, phu nhân." Nghênh Hà trả lời dứt khoát, rất nhanh đến tủ gỗ làm từ cây Lê lấy ra bộ xiêm y sạch , tự mình hầu hạ thay váy áo ướt cho Tề Hoàn. Tề Hoàn tại cũng có nha hoàn hầu hạ, gọi là Ngân Hạnh, lúc này ở trong phòng, bị Lục thị phân phó ra phòng bếp lấy đồ ăn sáng cho Tề Hoàn rồi. Ngân Hạnh này . . . Tề hoàn nghĩ đến nàng, đáy mắt thoáng qua tia thất vọng, sau khi Lục thị qua đời, Ngân Hạnh liền bị Dương Quân Nhu thu mua, hạ thuốc trong đồ ăn của nàng, làm nàng ngủ mê mấy ngày, Ninh phủ bên kia cho là nàng bị bệnh nặng, kiên quyết muốn từ hôn, sau này Dương Quân Nhu để Tề Như thay thế nàng gả cho Thế tử An Viễn hầu. Cũng là chuyện cũ trước kia, coi như nàng từng oán hận đau buồn thế nào, thời điểm nàng chết , cũng theo tánh mạng của nàng mai táng trong trí nhớ đời trước rồi. có cơ hội làm lại, nàng nên quý trọng và sống tốt hơn, cho dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn quên chuyện cũ nhưng nàng cũng mang theo thù hận, chuyện đời trước xảy ra, đời này nàng chỉ cần cẩn thận tránh, tất cả oán hận cũng tái diễn. tại nàng mới mười hai tuổi, bởi vì mẫu thân thân thể tốt nên nửa tháng trước tới biệt viện thành Cẩm Châu khí hậu thoải mái dưỡng bệnh, định qua mùa đông sang năm mới về Bổn gia ở kinh đô. Mẫu thân sau khi sinh hạ nàng thể mang thai được nữa, cho dù trong nhà di nương sinh hạ con thứ, nhưng phụ thân vẫn tôn trọng mẫu thân như cũ, đối với nàng chính nữ duy nhất vẫn là tệ, đối với trọng nam khinh nữ của người cha, được khó vô cùng. Chỉ là Tề hoàn hơn, phụ thân còn hi vọng mẫu thân có thể sinh hạ trưởng tử cho . Nàng biết mình có thể thay đổi số mạng hay , nhưng ít ra có thể cố gắng thử lần, hôm nay còn gặp Dương Quân Nhu, nàng ở Tề gia còn phải là tiểu thư bị lãng quên, tất cả còn có cơ hội. "Tiểu thư tựa hồ cao hơn chút." Nghênh Hà thay Tề Hoàn buộc đai lưng, vẻ mặt tươi cười , cắt đứt suy nghĩ của Tề Hoàn. Tề Hoàn tinh thần phục hồi lại, nhìn thiếu nữ gương mặt trái xoan, lúc này chính là dáng vẻ vừa mới lớn, da thịt mặt mềm nhẵn trắng nõn, có thể véo ra nước, thân hình mảnh khảnh, trước ngực khẽ phồng lên. . . . . . Đối với bộ dạng mình còn trẻ con non nớt như vậy, Tề Hoàn trong trí nhớ mơ hồ, hôm nay nhìn, lại có mấy phần chua xót. "Nữ mười tám tuổi thay đổi, con ta trưởng thành." Lục thị tới bên cạnh Tề Hoàn, ánh mắt dịu dàng nhìn nữ nhi của mình, trong đáy mắt tràn đầy tự hào. "Mẫu thân là đại mỹ nhân, nữ nhi dĩ nhiên là tiểu mỹ nhân." Tề Hoàn thanh nhu hòa làm nũng, quyết định nhớ lại đau đớn chịu nổi ở kiếp trước, sống vui vẻ với mẫu thân, để cho mình sống trong thù hận là được rồi. Lục thị cười khẽ tiếng, cưng chiều điểm chóp mũi Tề Hoàn cái, " biết thẹn thùng, nào có nương nào tự khen mình.” "Nữ nhi đều là nha, Nghênh Hà, ngươi thấy đúng ?" Tề Hoàn cười hỏi Nghênh Hà. Nghênh Hà che miệng cười khẽ, "Tiểu thư rất đúng, phu nhân là đại mỹ nhân, tiểu thư là tiểu mỹ nhân." Tề Hoàn đưa ánh mắt có lỗi nhìn Lục thị, đem Lục thị chọc cho cười. "Phu nhân, tiểu thư, đồ ăn sáng đây." Rèm len dạ đỏ thắm vừa động, bóng dáng của Ngân Hạnh xuất trước mặt Tề Hoàn, thanh trong trẻo hành lễ. Nụ cười ở khóe miệng Tề Hoàn khẽ dừng lại, giương mắt nhìn sang, đập vào mắt chính là Ngân Hạnh bộ dạng xinh đẹp kiều hoa như nước, nha hoàn thùy mị như vậy thế nào có thể can tâm cả đời ở bên người nàng hầu hạ. . . . . . Nàng thế nào lại khờ dại cho là Ngân Hạnh có dã tâm, có lòng riêng? "Tiểu thư, ngài sao vậy?" Ngân Hạnh nghi ngờ nhìn Tề Hoàn, cúi đầu nhìn nhìn mình, cho là mình có nhuộm thứ gì người vậy. " có việc gì, chẳng qua cảm thấy Ngân Hạnh ngươi dáng dấp ngày càng xinh đẹp." Tề Hoàn mím môi mỉm cười, kéo Lục thị ở chỗ ghế dài ngồi xuống. Lục thị cười , "Tốt lắm tốt lắm, chớ thấy ai cũng tự nhìn như thế, Ngân Hạnh, đem đồ ăn sáng cho tiểu thư .” Ngân Hạnh đáp tiếng, tay chân lanh lẹ đem đồ ăn sáng đặt tới mặt bàn hoa mai đá cẩm thạch Hồng Mộc, "Tiểu thư mấy ngày nay khẩu vị tốt, phòng bếp vừa vặn có tương quả có chút mới mẻ, cho nên nô tỳ mang chút tới đây, tiểu thư thử chút xem có hợp mùi vị hay ." Tề Hoàn uống hớp cháo trắng, , "Mùi vị cũng được." Lục thị thấy nữ nhi ăn toàn bộ chén cháo, khẩu vị xem ra khá hơn so với hôm qua nhiều, trong bụng thở phào nhõm, , "Ngày mai phải Bình An miếu chuyến, A Hoàn, con cũng cùng ta ." "Có thể hay ?" Tề Hoàn trong lòng giật mình, vội vàng lắc đầu, "Nữ nhi ." "Vậy được, kể từ sau khi tới thành Cẩm Châu, thân thể của con cũng tốt, nguyên nhân nhất định là do thủy thổ bất phục, ta nghe , phàm là những người thủy thổ bất phục Bình An miếu cầu uống nước cầu bình an, thân thể có gì thoải mái đều biến mất." Lục thị giọng kiên quyết, nghe lời cự tuyệt của Tề hoàn. Đáy mắt Tề Hoàn thoáng qua tia lo lắng, trước kia nàng tin Thần Linh, tại trong lòng lại lo lắng.