9 tiểu bảo bảo siêu quậy của tổng tài
Chương 1672
Còn cả lúc tiếp xúc thân mật khi cả hai ngã xuống ở phòng khách nhà cậu.
Lúc trước nghĩ chẳng có gì, bây giờ nghĩ lại từng khoảnh khắc đều cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi cay đắng.
Bởi vì cô bé hiểu rất rõ, Vũ Tuấn chỉ coi cô bé là em gái.
Tương lai nhất định sẽ có một cô gái có gia thế, ngoại hình, khí chất xứng đôi ở bên cạnh cậu, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt cậu.
Cô bé tìm tấm ảnh Lục Vũ Tuấn chụp cùng mấy anh chị em trong điện thoại, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Vũ Tuấn.
“Anh Vũ Tuấn, em thích anh mất tiêu rồi, phải làm sao bây giờ?”
Vừa nói, cô vừa xoa xoa má Lưu Vũ Tuấn trên điện thoại.
Cậu mãi mãi là giấc mộng mà cô không thể nào chạm đến được.
Khóe mắt Hàn Tương Trúc rơi xuống giọt nước mắt đau khổ.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh mở cửa xe, sau đó là tiếng cười nói nhiệt tình của bác gái cô bé: “Ai dô, anh Tống, chị dâu, hoan nghênh hai người đến đây!”
“Đứa trẻ Tống Hàn hôm nay đẹp trai qua, biết lịch sự hơn rồi! Ôi thần thái con trai nhà chúng ta thật không còn gì để nói!”
Đây là giọng nói của bác trai cô.
Sau đó, Phan Xuyến An lại cất cái giọng khô khan của mình lên: “Lưu Lệ, Tương Trúc, mau ra đây tiếp khách nào!”
Lưu Lệ đỡ mẹ mình từ trong phòng bước ra.
Tống Hàn nhanh chóng chạy ra giới thiệu: “Bố mẹ, đây là mẹ của Tương Trúc, dì ấy tên Lưu Lệ”
Bố mẹ Tương Trúc ăn mặc rất sang trọng, nhìn là biết nhãn hiệu nổi tiếng, đắt tiền.
Nhưng mà, mẹ của cậu ta không có chút kiêu ngạo nào, đi đến chỗ Lưu Lệ chào hỏi: “Chào cô, tôi là mẹ của Tống Hàn, chắc tôi lớn tuổi hơn cô nên cứ xưng là em chắc cô không để ý chứ!”
Lưu Lệ có chút ngại ngùng, trông đối phương nhã nhặn như vậy, chắc cũng hơn bản thân mình nhiều tuổi!
“Cái đó, à, chào chị!”
Đối diện với sự nhiệt tình của người nhà Tống Hàn, bà ta không biết phải nói gì mới tốt.
Trận mưa đêm qua không làm người ta nghĩ răng sáng nay lại trong quang tạnh như vậy.
Ánh năng sáng chói chiếu xuống bậc hè nhà bác của Hàn Tương Trúc.
Ngược lại, trong nhà lại có chút khó xử.
Vì vậy, mọi người chuyển đến ghế ngồi trong phòng khách.
Phan Xuyến An thấy Hàn Tương Trúc vẫn chưa xuống thì sốt ruột: “Tương Trúc, cháu đang làm gì đấy? Nhanh xuống đây, Tống Hàn đến rồi”
Thực ra, ngay từ lúc đầu Hàn Tương Trúc đứng ở cửa sổ tầng hai đã thấy hết rồi, lúc đó cô đã do dự.
Cô không ngừng hỏi chính mình, thực sự vì muốn né tránh anh Vũ Tuấn mà cô phải đánh đổi tương lai của mình sao?
Như vậy là quá bốc đồng, hấp tấp, không có đạo đức, không có trách nhiệm.
Không, cô bé không thể là như vậy.
Cô mới 17 tuổi, tương lai còn rất dài, cho dù cô bé và anh Vũ Tuấn không có hy vọng, khả năng, cô cũng không muốn đánh cược tương lai của mình lên Tống Hàn.
Chỉ cần 1 năm nữa thôi, sau khi cô thi đỗ đại học, cô có thể ra ngoài làm thêm, làm gia sư cho người khác, giảm gánh nặng cho mẹ, mẹ sẽ không cần vất vả nữa.
Cô không muốn cam chịu số phận, mơ hồ lúng túng, cứ quyết định cuộc hôn nhân như vậy đi.
Chuyện này đối với cô, đối với Tống Hàn ngơ ngác thật không công bằng..
Truyện khác cùng thể loại
1157 chương
16 chương
70 chương
18 chương
11 chương