Hàn Tương Trúc khế cau mày: “Em nhớ mà, hôm nay không phải chị đã giới thiệu rồi, còn nói đi nói lại mấy lần liền. Sao thế ạ?” Không phải chị họ vừa mới thân mật với Triệu Kiên ở tầng dưới sao? Tại sao còn lôi cả Tống Hàn vào đây? Lưu Bối Nghiên bật cười: “Tương Trúc à, Tống Hàn đã nhìn trúng em. Sau khi trở về cậu ấy đã nói chuyện với gia đình rồi. Cậu ấy nguyện bỏ ra chín trăm triệu tiền sính lễ để đính hôn với em trước! Mẹ anh ấy vừa gọi điện thoại cho mẹ chị. Ngày mai nhà họ sẽ đến nhà chúng ta đề nghị kết thông gia!” “Tương Trúc, hôm nay em cũng thấy rồi đấy. Tuy năm nay Tống Hàn mới hai mươi mốt tuổi nhưng cậu ấy đã bắt đầu cùng với cha mình tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Chị nói cho em biết, nhà họ không chỉ có vài căn hộ ở Thủy Nguyên mà còn có ngôi nhà ba phòng lớn ở Hà Thành. Sau khi hai đứa đính hôn, em có thể chuyển ra khỏi nhà họ Lục và dọn đến sống trong nhà của họ” “Ngoài ra, anh họ Tống Hàn còn nói rằng anh ấy thích cô gái trầm tính và cả tài năng của em. Cậu ấy có thể cùng em đến Hà Thành học đại học. Cậu ấy sẽ chờ em tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn. Tất cả tiền học phí sẽ do nhà họ chỉ trả. Tương Trúc à, em nói xem, sao em lại may mắn như thế nhỉ?” “Em họ Tống Hàn này tính tình rất tốt, ở huyện Thủy Nguyên có mười mấy cô gái theo đuổi nhưng cậu ấy không thích ai, chỉ để ý đến em. Tương Trúc, chị cảm thấy có chút ngưỡng mộ em đấy” Hàn Tương Trúc lúc này bị lời nói của chị họ làm cho sững sờ. Một lúc sau cô bé mới hỏi: “Chị họ, chị đang nói cái gì vậy? Chị đang đùa đúng không, em vẫn còn là học sinh cấp ba, làm sao có thể đính hôn với anh ấy được. Hơn nữa, em cũng đâu có thích anh ấy!” Cái người Tống Hàn này bị điên à! Hai người họ chỉ đi dạo công viên và chơi xe đụng cùng nhau một lần, thậm chí cô bé còn không nói chuyện với cậu ấy trong suốt quá trình, cố tình giữ khoảng cách. Lưu Bối Nghiên cho rằng cô bé đang xấu hố: “Ôi, Tương Trúc, em đừng làm cao như thế. Người tốt như Tống Hàn dù em có treo đèn lồng đi tìm cũng không có đâu. Nếu em chưa thích cậu ấy thì mối quan hệ này có thể từ từ vun đắp. Bây giờ mẹ chị đang nói chuyện này với mẹ em rồi! Chị nghĩ mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu được như vậy thì mẹ em cũng không phải sống cực khổ nữa!” Hàn Tương Trúc đột ngột đứng lên: “Em xuống lầu xem saol” Không thể nào, mẹ biết ước mơ của mình là gì, cô bé năm nay cũng chỉ mới mười bảy tuổi và đang còn là học sinh cấp ba. Điều này thật quá vô lý! Ở bên kia điện thoại, Lục Vũ Tuấn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa bọn họ. Cậu dùng tay nắm chặt điện thoại, mắt dán vào màn hình. Tống Hàn, cái tên này từ đâu ra, dám để ý Tương Trúc của cậu! Cậu dùng sức ném khăn mặt xuống giường, sau đó tắt điện thoại. Rồi cậu gọi ngay cho tài xế: “Chú Lý, sáu giờ sáng mai chú đến đón cháu nhé, cháu có việc phải đi ra ngoài” Sau đó, cậu ấy ném mạnh điện thoại xuống giường và đến tủ quần áo chọn ra một bộ đồ thật giản dị. Trên thế giới này, ai cũng không có quyền cướp Tương Trúc khỏi cậu ấy. Dù cho dì Lưu Lệ đồng ý chuyện kết hôn này thì cũng không thể được. Ở Thôn Nguyên Trang. Sau khi Hàn Tương Trúc đi xuống lầu, đi tới cửa phòng bà ngoại, liền nghe thấy tiếng mợ Phan Xuyến An đang thuyết phục mẹ cô: “Em dâu, chị phải nói mấy lời mà em không thích nghe. Tương Trúc nhà chúng ta tương lai sau này, thật sự sau khi tốt nghiệp một trường đại học tốt thì cũng cần phải tìm được một người đàn ông tốt chứ. Cậu Tống Hàn này, chỉ có thể tự đi tìm hiểu thêm về cậu ấy, người này rất có bản lĩnh, nhân cách tốt, gia cảnh tốt, tài sản của gia đình cậu ta không chỉ mấy chục tỷ mà có khi lên đến vài nghìn tỷ. Nếu để lỡ mất mối này sợ rằng sẽ không còn mối nào tốt như vậy nữa”.