Lưu Bối Nghiên không còn cách nào khác, buộc lòng nói: “Tương Trúc, em đang nói cái gì vậy? Bọn chị làm sao có thể để em tự bắt taxi về được chứ! Mọi người sẽ đưa em về” Sau đó, cô ta quay đầu lại và hét với Triệu Kiên: “Triệu Kiên, đi thôi, không còn sớm nữa, nếu về muộn em sợ cô sẽ lo lắng” “Ừ, vậy chúng ta về thôi!” Triệu Kiên đồng ý. Ngay sau đó nhóm người đã đi ra đến cổng công viên. Triệu Kiên cố ý chỉ vào một chiếc ô tô BMW màu đen ở bên cạnh nói: “Tương Trúc, em có nhận ra chiếc xe này không? Chiếc xe này là của em họ anh, hơn một tỷ hai đấy!” Nói xong, anh ta nhìn Hàn Tương Trúc có vẻ đắc ý. Hàn Tương Trúc lắc đầu, trả lời qua loa: “Em chưa từng nhìn thấy” Một cô gái không có hứng thú với xe cộ, hơn nữa trong nhà họ Lục cô bé cũng chưa từng nhìn thấy một chiếc xe có logo như thế này. Lưu Bối Nghiên nhìn Tống Hàn, cố ý đẩy Hàn Tương Trúc: “Tương Trúc, hai chị em mình ngồi xe của anh họ Tống Hàn, để anh ấy chở chúng mình về nhé, được không? Hôm nay đám người Hiểu Mộng không lái xe đến đây, để Triệu Kiên đưa bọn họ về vậy” “Như vậy, không thích hợp cho lắm!” Hàn Tương Trúc thực sự không muốn. Nhưng Lưu Bối Nghiên không giải thích, kéo cô bé ra phía trước chiếc BMW màu đen của Tống Hàn. Tống Hàn vội vàng đi tới, rất ga lăng mở cửa xe giúp hai cô gái. Hàn Tương Trúc cảm thấy hơi khó xử và không muốn ngồi xe của Tống Hàn, nhưng Lưu Bối Nghiên vẫn tiếp tục đẩy cô: “Tương Trúc, Tống Hàn là anh họ của Triệu Kiên, cũng có thể coi là anh họ của chị em mình, không sao đâu. Đi đi, chị lên xe cùng với eml” Vừa nói, cô ấy vừa đẩy Hàn Tương Trúc lên xe mà không giải thích. Một Hàn Tương Trúc được giáo dục tử tế, ngoan ngoãn, cô bé không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự không hài lòng và một lần nữa đi theo Lưu Bối Nghiên ngồi vào xe của Tống Hàn. Tống Hàn quay đầu nhìn cô bé một lát rồi mới thắt dây an toàn và khởi động xe. Lưu Bối Nghiên chạm vào ghế dựa trên xe và cảm thán: “Đúng là xe sang. Ghế ngồi này có cảm giác khác hẳn với chiếc xe của Triệu Kiên nhà em” Tống Hàn khiêm tốn cười: “Đâu có tốt đến thế? Cũng bình thường thôi” Hàn Tương Trúc cúi đầu không nói gì. Cô bé chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt, không muốn phải xấu hổ như vậy nữa. Tống Hàn đang lái xe, đột nhiên hỏi cô bé: “Tương Trúc, năm nay em học lớp mười một rồi đúng không?” “À, vâng” Cô bé vẫn không ngẩng đầu lên. “Bài tập trên lớp thế nào? Kiến thức càng ngày càng khó ấy nhỉ!” “Cũng bình thường ạ, không phải là quá khó.” Tống Hàn cười: “Anh thì không thể nào, hồi học cấp ba thấy kiến thức khó quá! Cuối cùng thi vào đại học chỉ được hơn ba trăm điểm”. Lưu Bối Nghiên cong môi nói: “Thì có sao đâu chứ? Em họ, mặc dù không học đại học nhưng em vẫn quản lý nhà máy của gia đình rất tốt đấy thôi. Không phải vẫn có bao nhiêu sinh viên đại học đang làm thuê cho em hay sao? Phải nói là học đại học cũng chưa chắc hữu dụng”.