Uông Liên và Hàn Tương Trúc gật đầu gần như cùng một lúc. “Này, không còn cách nào. Tài xế ở nhà đã tới Trường trung học Tuyên Ưng đón mấy người anh cả. Tôi chỉ có thể đi tàu điện ngầm một mình” Cậu bày ra vẻ bất đắc dĩ. . Truyện Đoản Văn “Chú Vương tài xế sẽ không tới đón anh sao?” Hàn Tương Trúc hơi nhíu mày, vẫn có chút không tin. Lục Vũ Tuấn nắm lấy tay cô ấy, cưng chiều nói: “Lừa em đó, tiểu ngốc, anh muốn đi tàu điện ngầm nên cố tình không cho người trong nhà tới đón” “Tại sao?” Uông Liên rất khó hiểu hỏi. Không cần ở trong một chiếc ô tô riêng mà hết lần này đến lần khác muốn đi tàu điện ngầm đông đúc. Ý nghĩ của những người giàu thực sự nằm ngoài khả năng hiểu biết của người nghèo bọn họ. “Tôi chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống mà thôi!” Lục Vũ Tuấn cười đáp. Uông Liên sững sờ: Những người giàu thực sự lợi hại! Cả ba người vừa nói vừa cười rồi đi về phía cổng trường, như thể họ đã quên mất rằng phía sau họ còn có Dương Phúc. Ánh mắt của Dương Phúc khóa chặt Lục Vũ Tuấn nắm chặt tay Hàn Tương Trúc, khẽ nắm chặt năm đấm. Vào cuối tuần, có rất nhiều người trên tàu điện ngầm. Sự xuất hiện của Lục Vũ Tuấn thu hút sự chú ý của nhiều người đúng như dự liệu được. “Oa, em trai này đẹp trai quái” “Ừ, kiểu như một ngôi sao điện ảnh!” “Có thấy không? Đồ cậu ấy mang trông giống như đồng phục học sinh của Trường trung học Nham Hoa. Cậu ấy vẫn còn là một học sinh. Thật đáng tiếc!” “Là học sinh thì sao? Yêu cầu kết bạn zalo, trò chuyện tâm sự thôi! Không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai!” Trên tàu điện ngầm, một cô gái trẻ chỉ vào Lục Vũ Tuấn và thì thâm. Lục Vũ Tuấn năm lấy tay vịn, cẩn thận bảo vệ Hàn Tương Trúc trong lòng ngực. Cuối cùng, đến một trạm dừng, một số người đi xuống và cỗ xe trở nên thông thoáng hơn một chút. Một cô gái trẻ vẫn luôn đi theo Lục Vũ Tuấn mạnh dạn bước tới: “Bạn học này, kết bạn zalo được không?” Lục Vũ Tuấn liếc nhìn Hàn Tương Trúc, sau đó trầm mặc nói: “Xin lỗi, trường học quy định không được mang điện thoại di động” “Hả?” Hàn Tương Trúc, người đang tán gẫu với Uông Liên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cậu. Anh Vũ Tuấn không phải lúc nào cũng để điện thoại di động trong túi sao? Cô gái hiển nhiên không ngờ tới anh chàng này sẽ trả lời như vậy, ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: “Vậy anh có tiện để lại thông tin liên lạc không?” Lục Vũ Tuấn đột nhiên vươn cánh tay, ôm Hàn Tương Trúc đang đứng xem náo nhiệt vào trong lòng: “Thật ngại quá, đây là bạn gái của tôi. Cô ấy quản nghiêm lắm, không cho tôi tùy tiện đến gân những cô gái khác đâu!” Người con gái trẻ xấu hổ, nhưng mà cô ta vẫn là không cam lòng liếc mắt nhìn Hàn Tương Trúc một cái. Hàn Tương Trúc cả người lúc này mới hoàn toàn sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Vũ Tuấn. Uông Liên đứng bên cạnh cô cũng vậy, khiếp sợ gần như bật ra tiếng thét chói tai..