9 tiểu bảo bảo siêu quậy của tổng tài
Chương 1565
Sau khi nói xong, cô ấy ôm hai tay lại với nhau, cầu xin cậu.
Dưới ánh hoàng hôn, động tác của cô gái nhỏ cộng thêm biểu tình trên hai má hồng phấn, khiến trái tim Lục Vũ Tuấn ngứa ngáy.
Giống như có một con mèo con không ngừng gãi.
Tương Trúc của cậu thật sự càng nhìn càng có thể yêu!
“Nói đi! Có chuyện gì vậy?”
Cậu thật sự nhịn không được, nhẹ nhàng nhéo một cái trên hai má hồng nhạt như hoa của cô ấy, giọng điệu cưng chiều như nước.
“Đó là, Uông Liên, cô gái mà anh từng gặp ở nhà hàng vào buổi trưa, năng lực toán học của cô ấy cũng không tốt, muốn cùng em học thêm.
Anh Vũ Tuấn, cô ấy là bạn thân nhất của em đó, em cũng đã hứa với cô ấy, cầu xin anh.
Hãy để cô ấy và em cùng nghe anh bổ túc môn toán có được không?”
Hàn Tương Trúc năm lấy tay Lục Vũ Tuấn, giống như khi còn bé, bắt đầu làm nũng.
Lục Vũ Tuấn nhìn cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cô ấy nói cô gái tên là Uông Liên, cậu có chút ấn tượng.
Buổi trưa ở góc cầu thang, cô ấy quả thật vẫn luôn mạnh mẽ bảo vệ Tương Trúc, vẫn luôn che chở cô.
Vì vậy, cậu đã thở dài và hỏi;Cô ấy chỉ đến ngày hôm nay, thời gian này, hay là buổi học thêm nào của anh và em cô ấy cũng đến vậy?”
Nói thật ra, trong một ngày, đây là thời gian hiếm có cho hai người cậu và Tương Trúc ở chung, cậu không muốn bị người quấy rầy!
Thế nhưng, Tương Trúc cũng rất ít khi lại đưa ra lời cầu xin cậu, nếu như không đồng ý, với tính tình quật cường của cô ấy, không chừng sau này không tìm cậu học thêm.
Lớp một, còn có một người như Dương Phúc đang nhìn chằm chằm cô bé đáng yêu của cậu!
“Khắc phục hậu quả đương nhiên phải liền mạch thành quá trình, nào chỉ có một ngày học thêm.
Nếu điểm số toán học được cải thiện trong một ngày, nó có được gọi là khắc phục không?”
Hàn Tương Trúc cũng không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, rất đơn thuần nói.
. truyện đam mỹ
Lục Vũ Tuấn ăn một miếng kẹo, im lặng thở dài: “Được rồi, tuy nhiên, em phải đưa cho anh thêm cây kẹo nữa để miễn phí cho người bạn tốt kia để bổ túc trong các giờ học, có vẻ như một chút này không đủ đâu!”
“Anh Vũ Tuấn, anh đã đồng ý rồi sao? Tuyệt vời, kẹo này thực sự là không đủ, ngay cả khi em nợ anh rất nhiều nhưng chỉ cần quay trở lại có một cơ hội nhất định sẽ đưa cho anh.
Vì vậy, điều này thay cho sự có mặt của Uông Liên ở bên ngoài, em sẽ gọi cho cô ấy”
Vừa nghe Lục Vũ Tuấn đồng ý, Hàn Tương Trúc kích động nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, hưng phấn, vui vẻ giống như một con nai nhỏ chạy giữa rừng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô ấy, tâm trạng của Lục Vũ Tuấn cũng vui vẻ theo.
Rất nhanh, Hàn Tương Trúc đã lôi kéo Uông Liên chạy vào.
Khi đi đến trước mặt cậu, Uông Liên trưng ra vẻ mặt kinh ngạc: “Lục Vũ Tuấn, cậu thật sự nguyện ý dẫn theo tôi học toán sao?”
Vừa rồi Khi Tương Trúc và cô ấy có nói, cô ấy quả thực không thể tin vào tai mình.
Chờ ở bên ngoài lâu như thế, cô ấy cũng đã nghĩ răng mình không có cơ hội! Dù sao, cậu ba nhà họ Lục thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng khó có ai có thể đến gần.
Lục Vũ Tuấn còn ngậm cây kẹo cao su có mùi cam ngọt, nhìn thoáng qua vẻ mặt hưng phấn của cô ấy, giọng nói nhàn nhạt lộ ra một tia xa cách: “Cậu là bạn tốt của Tương Trúc, tôi ậy đều vì Tương Trúc, cậu nên cảm ơn cô ấy!”
Sau đó, cậu chỉ vào chiếc ghế ở phía trước của mình: “Ngồi xuống đi, chúng ta sẽ bắt đầu ngày hôm nay với khối lượng thử nghiệm tại phòng học này”
Sau khi Uông Liên và Hàn Tương Trúc ngồi xuống, cô ấy nhìn kẹo cao su trong miệng Lục Vũ Tuấn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của cậu, lấy lòng nói: “Thần đồng, cậu cũng thích ăn kẹo cao su sao!”.
Truyện khác cùng thể loại
1157 chương
16 chương
70 chương
18 chương
11 chương