7 năm quay đầu vẫn hướng về em
Chương 9 : Thi dịch giả
Hôm nay, thành phố Quỳnh Châu tiết trời thật đẹp, không khí ngập tràn mùi gió biển, ánh nắng dịu nhẹ, chan hòa khiến lòng người thư thái. Cố Tư hôm nay cũng không phải đến lớp, vừa hay Cố Sơ lại được nghỉ. Sau bữa sáng, hai chị em ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Cánh cửa sổ nhỏ len lỏi chút ánh sáng ấm áp, phía trên treo chiếc chuông gió, lâu lâu lại phát ra tiếng leng keng êm tai.
“Người hôm qua chúng ta gặp là Lục Bắc Thần sao chị?” Cố Tư vừa gối đầu lên chên Cố Sơ vừa ăn táo nói: “Nhìn thật đẹp trai quá đi. Ngàn năm mới có được một “Soái ca”, vậy mà lại theo nghề pháp y quả thật đáng tiếc. Đáng lẽ ra đối mặt với anh phải là một thân thể sống động, mềm mại, gương mặt như hoa như ngọc chứ không phải là một đống xương khô hay một thi thể máu me bê bết.”
Cố Sơ chẳng nói lời nào, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tin tức trên máy tính xách tay. Đó là tin Lục Bắc Thần đến Quỳnh Châu, phóng viên chụp được cảnh anh vừa bước ra khỏi cửa khẩu. Anh xuất hiện nổi bật trong đám đông, tướng mạo xuất chúng, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần jean bụi bặm. Chiếc áo khoác mỏng màu xám nhạt được vắt tùy tiện trên xe đẩy hành lý, gương mặt anh phần nào bị che khuất bởi một chiếc kính râm thời thượng. Sự kiện anh xuất hiện tại đây thu hút không ít phóng viên. Họ đứng chờ chực rất lâu, vây chặt lối ra ở sân bay. Ngay lập tức, mấy người đàn ông bảo vệ trong trang phục đen đẩy đám phóng viên, tạo lối ra nhỏ để anh ung dung đi ra khỏi nơi này. Đối mặt với các vấn đề của phóng viên, anh không trả lời lấy một câu.
“Đây mới thực sự coi là người có khí chất cao ngạo nè” Cố Tư nhướn người nhìn lên màn hình vi tính, gõ gõ: “Em có đọc qua một quyển tạp chí nước ngoài, đó là được coi là bài báo chính thức duy nhất được phép đưa tin. Bài báo viết anh có chỉ số thông minh cao ngất, đến cả Thần Chết cũng không qua mắt được hắn. Nghe nói, anh chỉ cần liếc sơ qua thi thể đã có thể cho biết nguyên nhân cái chết; chỉ cần một vài mảnh vụn hài cốt cũng có thể đoán được thân phận của nạn nhân, cực kỳ lợi hại nhe. Còn nữa, bạn bè quốc tế đặt cho anh ta danh hiệu “Thi dịch giả”. Năm nay anh 31 tuổi, vừa là tiến sĩ vừa là Giáo sư giảng dạy, đích thực là một “Nam thần” hiếm có. Trên mạng còn có tin anh ta thực sự rất khó mời, danh tiếng nổi như cồn. Nhưng anh cũng rất “kén cá chọn canh”, không phải vụ án nào anh cũng nhận. Ôi thật sự nghề pháp y này nói đến thì thật oai, nhưng nghĩ xem gương mặt anh tuấn đó mà mỗi ngày lại bị cái khẩu trang “chiếm dụng hết”.
*Thi dịch giả: theo tớ hiểu nôm na, là người nghiệm chứng các xác chết, do vậy tớ để nguyên tên gọi này không dịch lại cho đỡ dài dòng nhé
“Em lại phát cơn bệnh “từ bi hỉ xả” rồi à?” Cố Sơ chặn lại mấy lời lải nhải của em gái, nhưng trong đầu cô lại nghĩ chuyện khác. Lục Bắc Thần? Anh ta rõ ràng là Lục Bắc Thâm, vậy tại sao luôn muốn phủ nhận? Nhưng nếu anh là Lục Bắc Thâm, vậy chuyện thay tên, đổi nghề là thế nào? Cô thử tra một số tư liệu cá nhân về Lục Bắc Thần, thông tin có được rất ít, chỉ biết anh định cư tại Vancouver, thường xuyên kết hợp với Cục điều tra liên bang Mỹ - FBI, ngoài ra còn có một số thông tin rải rác về những vụ án anh đã từng phá …
Cô cũng run run gõ ba chữ “Lục Bắc Thâm”, kết quả tra cứu, là … “Không”. Tối qua thì cô hốt hoảng trốn chạy, hôm nay thì trong lòng tràn ngập nghi vấn …
Cố Tư như nghĩ ra điều gì, chần chừ nói: “Nói rằng vị Giáo sư này rất khó mời, tại sao lần này lại đến Quỳnh Châu? Lúc ở đồn cảnh sát em có nghe bọn họ nhắc tới Tiêu Tuyết, chẳng lẽ …”
“Vậy thì phải nói lại cho rõ, đã tìm thấy thi thể Tiêu Tuyết” Cố Sơ không chút kinh ngạc, khiến cho Lục Bắc Thần chủ động tiếp xúc thì rõ ràng là người chết rồi.
Cố Tư hít một hơi, hoảng hốt ngồi bật dậy, miếng lắp bắp: “Đã … chết … Hiện tại … tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chỉ mất tích?”
“Bữa tiệc ngày hôm đó dứt khoát còn phát sinh chuyện gì đó!” Cố Sơ vừa gập máy vi tính vừa hỏi.
Tối hôm qua, sau khi về đến nhà, Tư Tư thuật lại câu chuyện cùng Tiêu Tuyết tham dự bữa tiệc vào tháng trước. Thì ra, ba ngày trước khi Tiêu Tuyết mất tích, cô ta từng tham gia một bữa tiệc do một đàn chị của khoa Tư Tư tổ chức. Vị sư tỷ này là một người mẫu có danh tiếng, cô ta cùng Tiêu Tuyết cũng có chút liên hệ. Nghe nói Tiêu Tuyết đến Quỳnh Châu, liền nhiệt tình mời cô đến tham gia bữa tiệc. Trong bữa tiệc, với danh tiếng của Tiêu Tuyết khó tránh khỏi mấy lời nịnh nọt, tang bốc, Tư Tư cũng trẻ trung, xinh đẹp, thấy bộ dạng Tiêu Tuyết cao ngạo liền không vừa mắt. Hai người nói với nhau vài ba câu đã cãi vã. Ba ngày sau, Tiêu Tuyết mất tích một cách kỳ bí, mà Tư Tư cũng trở thành một trong những đối tượng tình nghi của vụ án.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
32 chương
11 chương
54 chương
118 chương
24 chương
100 chương