7 năm quay đầu vẫn hướng về em

Chương 8 : Chỉ sợ rằng người khác sẽ không tin

Cố Tư có chút nóng nảy: “Cố Sơ, cả chị cũng không tin em sao?” “Vấn đề không phải chị tin em hay không, có điều …” Cố Sơ nhìn em gái, cặp lông mày thanh tú bất giác nhíu lại “.. chị chỉ sợ những người khác không tin em. Cho nên, em cần phải nhớ lại cẩn thận, xem xem đêm đó xảy ra chuyện gì, bất cứ chuyện lớn bé cũng phải nói cho chị hay.” Cố Tư nghe chị mình nói như vậy cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương, vắt óc suy nghĩ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhíu mày vừa lắc lắc đầu: “Thật sự là không có.” “Dù sao em cũng vô tội, chị phải nói với mấy viên cảnh sát kia”. Cố Tư ôm chầm lấy cánh tay Cố Sơ, bĩu môi “Không chừng là Tiêu Tuyết tự tử, cô ấy sau khi uống say vừa cười vừa khóc, quả thực trông giống mấy người mắc bệnh tâm thần. Trên mạng có tin đồn, bởi vì áp lực công việc quá lớn nên Tiêu Tuyết quả thực mắc chứng tâm thần nhẹ. Chuyện này làm gì liên quan đến chúng ta. Chị xem, nhà Tiêu Tuyết vừa có tiền vừa có thế, không chỉ anh cảnh sát kia từ nước ngoài về, ngay cả Lục Bắc Thần danh tiếng cũng được mời đến, kiểu gì tra cũng ra thôi. Chỉ cần biết chi tiền đúng chỗ, ngay cả Thượng Đế cũng ra tay giúp đỡ ấy chứ.” Cố Sơ biết Tư Tư vẫn còn bực mình. Cũng không thể trách cô, đang học trên lớp bỗng dưng bị cảnh sát mời về đồn ai mà không thấy tức. Kỳ thực, viên cảnh sát ngày hôm qua cũng là từ nước ngoài điều về, xem ra vụ án này quả thật không đơn giản. “Được rồi, chị còn chưa nói đến em đâu, ở trong trường học nhàn rỗi lắm phải không? Chứ nếu không lại đi tham dự tiệc tùng gì chứ, chị đã nói với em bao nhiêu lần, hiện tại chúng ta …” “Đối nhân xử thế phải biết khiêm tốn chứ gì” Cố Tư lười biếng cắt ngang lời Cố Sơ, nhướng mày “Em với chị không có cùng suy nghĩ. Chị nghĩ xem tại sao chúng ta phải chịu ủy khuất như vậy? Tại sao chúng ta phải sống cẩn thận, dòm trước ngó sau? Chúng ta còn quá trẻ, lại thêm xinh đẹp, em không muốn cả đời cứ ảm đạm thế này.” Cố Sơ gõ nhẹ vào đầu em gái một cái: “Trẻ đẹp có thể có cơm ăn không? Nhiệm vụ của em bây giờ là ráng học cho tốt, chuyện gia đình tốt xấu cũng đã qua hết rồi. Em muốn vươn cao vươn xa là tốt nhưng trước hết phải rèn cho “đôi cánh” thật chắc mới có thể bay xa.” “Em cảm thấy em sinh ra không phải để học” Cố Tư nói lời thật lòng “Chị thông minh hơn em, lúc tiểu học, học nhảy lớp liên tục. Mười bảy tuổi chị đã đậu đại học, 20 tuổi đã là sinh viên năm ba. Nếu chẳng phải do gia đình có chuyện, chỉ cần hai năm nữa thôi là chị tốt nghiệp, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ, trở thành nghiên cứu sinh. Nhất định sau này chị sẽ là bác sĩ ưu tú nhất. Việc học hành quả thật em không có chút hứng thú nào, cho dù có cố hết sức cũng không bằng một nửa của chị.” “… Cho nên?” Cố Tư tựa như con rắn nhỏ, quấn nhẹ cánh tay Cố Sơ: “Em không muốn đi học nữa, em muốn được đi làm như chị.” “Bậy bạ” Cố Sơ nhíu mày, duỗi thẳng tay đẩy cô bé sang một bên “Cho dù em không thích cũng vì chị ráng học cho xong 4 năm này.” Nhác thấy Cố Sơ không vui, Cố Tư liền lập tức chạy lại, ngọt giọng: “Chị, chị đừng nóng giận nữa, tức giận làm xuất hiện mấy nhếp nhăn sẽ không còn đẹp nữa. Em biết chị có kỳ vọng nơi em, nên em chỉ thuận miệng nói thôi.” Cố Tư không phải không hiểu tính tình của chị mình. Nét mặt đầy lạnh lùng, tức giận của cô khiến người em gái này cũng thấy ớn ớn. Lúc này, gương mặt Cố Sơ mới giãn ra đôi chút, Cố Tư mím môi, lấy tay khoác vào cổ chị gái: “Ôi ôi, cười với em một cái xem nào.” Cổ là “chỗ hiểm” trên cơ thể của Cố Sơ, chỉ cần có người đụng nhẹ vào cổ, sẽ khiến cô lập tức cảm thấy ngứa ngáy. Cố Tư biết điểm yếu của chị, liền áp dụng để chọc cô cười, quả nhiên, tay Cố Tư vừa chạm vào cô tự nhiên bật cười khanh khách.