50 Sắc Thái
Chương 54
"Em có chuyện gì bận tâm à?" Christian khẽ hỏi, đóng đinh tôi bằng cái nhìn dữ dội. Tôi nhún vai, bỗng nhiên khó thở và xúc động mạnh. Tôi không biết đó là do cuộc rượt đuổi, do chất adrealine, hay do tâm trạng không vui của mình lúc trước - không hiểu nữa, nhưng tôi đang muốn, rất rất muốn chuyện ấy. Nét mặt Christian thoáng hiện vẻ thắc mắc. "Trò chơi tình ái nhé?" anh hỏi, từng lời thốt ra thật mơn trớn.
Tôi gật đầu, cảm thấy mặt đỏ bừng bừng. Sao tôi lại ngại ngùng thế? Tôi chẳng đã làm đủ kiểu trong trò chơi tình ái với anh rồi đó sao. Anh là chồng tôi cơ mà, khỉ thật! Tôi ngượng vì mình khao khát quá, và thật xấu hổ phải thừa nhận điều này. Cô nàng Tiềm Thức trừng mắt. Hãy thôi ngay cái trò cả nghĩ đi.
"Toàn quyền chiếm dụng nhé?"
Anh khẽ hỏi, mắt nhìn dò xét như thể đang cố đọc được ý nghĩ của tôi.
Toàn quyền chiếm dụng ư? Chết thật - nó đòi hỏi thế nào đây?
"Vâng," tôi bồn chồn đáp, niềm phấn khích bung nở sâu thẳm trong tôi.
Anh từ tốn nở nụ cười rất gợi cảm.
"Đi nào," anh kéo tôi về phía cầu thang. Ý định khá rõ ràng. Phòng giải trí!
Lên hết cầu thang, anh buông tay tôi để mở cửa căn phòng. Chìa khóa cửa vẫn gắn với chiếc móc Yes Seattle mà tôi tặng anh cách đây không lâu.
"Mời em, bà Grey," anh nhún người mở cửa mời tôi.
Căn phòng giải trí có mùi hương gần gũi quen thuộc, mùi của da, của gỗ và mùi véc ni mới đánh bóng. Tôi đỏ mặt ngượng ngùng khi nghĩ ra bà Jones hẳn đã vào đây dọn dẹp khi chúng tôi đi nghỉ trăng mật. Lúc bước vào, Christian bật công tắc điện, những bức tường sơn đỏ ngay lập tức được ánh sáng khuếch tán dịu nhẹ rọi sáng. Tôi đứng ngây ra nhìn anh, niềm háo hức rần rật chạy lan trong huyết mạch.
NỮ CA SĨ VẪN ĐANG ngân nga. Christian luôn bật nhạc tự động lặp lại trong phòng này. Kì quặc. Tôi vẫn trong vòng tay anh, chân tôi quắp lấy chân anh, đầu ngả lên ngực anh. Chúng tôi nằm lăn trên nền nhà ngay cạnh chiếc bàn gỗ.
"Chào mừng em trở lại," anh vừa nói vừa gỡ chiếc băng che mắt tôi ra. Tôi phải chớp chớp mắt mấy lần làm quen lại với ánh sáng dịu trong phòng. Anh nâng cằm và đặt lên môi tôi một nụ hôn dịu ngọt, mắt anh lo lắng tìm kiếm mắt tôi. Tôi đưa tay vuốt ve má anh. Anh mỉm cười.
"Vậy, anh đã hoàn thành yêu cầu chưa?" Anh vui vẻ hỏi.
Tôi nhíu mày. "Yêu cầu ư?"
"Em chẳng đã muốn dữ dội còn gì," anh dịu dàng đáp.
Tôi không nhịn được nụ cười tươi rói. "Vâng, em chắc là đạt rồi..."
Anh nhướng mày rồi nhoẻn cười đáp lại. "Anh rất vui khi nghe em nói thế. Giờ thì trông em đã rất sung sướng và xinh đẹp vô cùng." Anh đỡ mặt tôi, những ngón tay thon dài ve vuốt gò má.
"Em cũng thấy thế," tôi ngâm nga.
Anh cúi xuống dịu dàng hôn tôi, đôi môi mềm mại và ấm áp chạm vào tôi. "Em chưa bao giờ làm anh thất vọng cả." Anh ngả người ra sau chăm chăm nhìn tôi. "Thấy thế nào?" Giọng anh êm ái, quan tâm.
"Tuyệt," tôi lí nhí đáp, cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ. "Cực sướng." Tôi cười bẽn lẽn.
"Sao cơ, bà Grey, em mạnh miệng nhỉ." Christian giả bộ bất bình, nhưng giọng nói lại vô cùng vui vẻ.
"Là vì em cưới phải một anh chàng quá ư mạnh mẽ, ngài Grey ạ."
Anh toét miệng cười hớn hở, rất có sức lan tỏa. "Anh mừng là em đã cưới được anh ta." Anh dịu dàng cầm bím tóc tết của tôi đưa lên môi hôn âu yếm, mắt ánh lên yêu thương, ôi trời... có bao giờ tôi cưỡng lại được anh chàng này không?
Tôi lấy bàn tay trái của anh, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn cưới bằng bạch kim cùng kiểu với chiếc của tôi. "Của em," tôi nói khẽ.
"Của em," anh lặp lại. Anh choàng tay ôm tôi và dụi mũi vào tóc tôi. "Anh đưa em đi tắm nhé?"
"Ưm. Với điều kiện anh cùng vào với em."
"Đồng ý," anh đáp. Anh đỡ tôi lên rồi cũng đứng bên cạnh. Anh vẫn mặc quần jean.
"Anh sẽ mặc chiếc... quần kia chứ?"
Anh nhíu mày chưa hiểu ý. "Quần nào kia?"
"Cái mà anh vẫn mặc ở đây ý."
"Cái đó à?" Mắt anh chớp chớp mắt vì ngỡ ngàng.
"Trông anh rất gợi cảm lúc mặc nó."
"Thật ư?"
"Vâng... Đúng thế, cực gợi cảm."
Anh cười ngượng ngập. "Vậy, vì em, bà Grey, có thể anh sẽ mặc."
Anh cúi xuống hôn tôi, rồi cầm chiếc bát trên bàn đựng chiếc món đồ chơi, băng bịt mắt và quần lót của tôi.
"Ai sẽ rửa mấy thứ đồ này?" Tôi hỏi khi đi theo anh tới chỗ tủ chứa đồ.
Anh nhíu mày nhìn tôi, như thể chưa hiểu rõ câu hỏi. "Anh. Bà Jones."
"Gì cơ?"
Anh gật đầu, tôi đoán có lẽ anh vừa buồn cười vừa ngượng ngập. Anh tắt nhạc đi. "À thì - ưm..."i
"Người giúp việc thường làm việc đó hả?" Tôi nói nốt hộ anh câu dang dở. Anh nhún vai vẻ áy náy.
"Này." Anh đưa tôi áo sơ mi của anh để tôi mặc vào, cuốn nó quanh mình. Mùi hương của anh vẫn phảng phất trên lớp vải, khiến tôi quên ngay cảm giác xấu hổ vì vụ dọn rửa mấy thứ đồ tế nhị này. Anh cất mấy thứ đó vào tủ, sau đó nắm tay tôi, mở cửa phòng giải trí, rồi dẫn tôi ra ngoài, xuống cầu thang. Tôi ngoan ngoãn đi theo.
Cảm giác lo lắng, tâm trạng buồn bã, nỗi sợ hãi và sự phấn khích trong cuộc rượt đuổi trên xe, tất cả đã tan biến. Tôi hoàn toàn thanh thản - rốt cuộc đã được thỏa mãn và nguôi ngoai.
Vừa vào phòng tắm, tôi ngáp dài, duỗi tay chân sảng khoái.
"Có chuyện gì thế?" Anh hỏi trong lúc mở vòi nước.
Tôi lắc đầu.
"Nói anh nghe đi," anh dịu dàng hỏi. Anh đổ dầu tắm hoa nhài theo dòng nước chảy, khiến căn phòng ngào ngạt hương thơm gợi cảm.
Tôi ngượng nghịu. "Chỉ là em thấy dễ chịu hơn."
Anh mỉm cười. "Phải rồi, hôm nay tâm trạng em lạ lắm, bà Grey." Anh kéo tôi vào lòng. "Anh biết em đang lo nghĩ mấy vụ việc mới đây. Anh xin lỗi để em bị cuốn vào đó. Anh không rõ liệu đó là kẻ thù nào, hay một nhân viên cũ, hoặc đối thủ cạnh tranh. Nếu vì anh mà có bất cứ chuyện gì xảy đến với em..." Giọng anh lắng xuống chỉ còn như tiếng thầm thì đau khổ. Tôi quàng tay ôm anh.
"Liệu chuyện gì sẽ xảy ra với anh, Christian?" Tôi thốt ra nỗi sợ hãi trong lòng.
Anh đăm đắm ngó tôi. "Ta sẽ sớm biết được thôi. Giờ thì cởi cái áo này ra và tắm thôi."
"Anh còn phải tiếp Sawyer nữa cơ mà?"
"Anh ta đợi được." Giọng anh đanh lại, đột nhiên tôi thấy ái ngại cho Sawyer. Anh ta làm gì để Christian thất vọng vậy?
Christian giúp tôi trút bỏ chiếc áo, bỗng cau mày khi tôi quay người lại. Trên ngực tôi vẫn còn lờ mờ những vết tím vì bị anh cắn yêu trong tuần trăng mật, nhưng tôi thấy không nên trêu anh về cái đó nữa.
"Em không biết Ryan có đuổi kịp chiếc Dodge không?"
"Sẽ biết thôi, sau khi tắm xong. Vào đi." Anh chìa tay đỡ tôi. Tôi bước vào bồn nước nóng ngào ngạt hương thơm, rập rình ngồi xuống.
"Woa." Phía dưới tôi vẫn còn ê ẩm, còn nước nóng lại khiến tôi nhăn mặt.
"Từ từ thôi, em yêu," Christian nhắc nhở, nhưng khi nghe tiếng anh nói thì cảm giác khó chịu lại tan biến.
Christian cởi đồ rồi trèo vào ngồi sau lưng tôi, ngả tôi tựa vào ngực anh. Tôi nép mình giữa hai chân anh, chúng tôi nằm nhoài thư thái, ung dung tận hưởng làn nước nóng dễ chịu. Tôi vuốt tay dọc hai chân anh. Anh vén đuôi tóc tôi sang bên, nhẹ nhàng xoắn nó giữa những ngón tay.
"Chúng ta cần chốt lại những phác thảo cho căn nhà mới. Để tối nay luôn nhé?"
"Được đấy." Cô nàng Tiềm Thức lại xuất hiện. Ả rời mắt khỏi tập ba cuốn Trọn bộ những tác phẩm của Charles Dickens, trừng mắt. Lại là chuyện tôi với cô ả mách lẻo. Tôi thở dài. Thật không may là những thiết kế của Gia Matteo lại rất tuyệt.
"Em phải chuẩn bị để mai đi làm," tôi khẽ giải thích.
Anh bất động. "Em vẫn biết mình không phải quay lại làm việc mà," anh lầm bầm.
Ôi không... đừng thế nữa chứ. "Christian, chúng ta đã nhất trí việc này rồi mà. Xin anh đừng khơi lại cuộc tranh cãi đó nữa."
Anh kéo tóc để mặt tôi ngửa ra sau. "Thì cứ nói thế..." Anh âu yếm hôn lên môi tôi.
TÔI MẶC QUẦN NỈ VÀ ÁO HAI DY, rồi quyết định vào phòng giải trí nhặt váy áo. Khi đi qua hành lang, tôi nghe tiếng Christian vang lên từ phòng làm việc. Tôi rùng mình.
"Anh ở chỗ quái nào thế?"
Ôi khi thật. Anh ấy đang quát Sawyer. Tôi khép nép lao vội về phía cầu thang lên phòng giải trí. Tôi thực tình không muốn nghe lén chuyện của anh - tới đây rồi mà vẫn nghe được tiếng quát đáng sợ của Christian. Tội nghiệp Sawyer. Là tôi, chí ít tôi cũng phải vặc lại.
Tôi nhặt quần áo và giày của Christian, rồi thấy chiếc bát sứ nhỏ đựng món đồ chơi ấy vẫn ở nóc tủ. Chà... tôi nghĩ mình nên rửa nó. Tôi dúi nó vào mớ quần áo và đi xuống cầu thang. Tôi lo lắng ngó qua sảnh lớn, nhưng tất cả đều yên tĩnh, ơn trời.
Taylor sẽ quay lại vào tối mai, Christian thường bình tĩnh hơn khi có anh ấy ở gần. Taylor đang dành thời gian nghỉ phép hôm nay và ngày mai với con gái. Tôi vu vơ tự nhủ không biết tôi có phải gặp cô bé không.
Bà Jones bước ra từ phòng chứa dụng cụ. Chúng tôi giật mình chạm trán nhau.
"Cô Grey - tôi không biết cô tới." Ô kìa, giờ tôi là cô Grey rồi cơ đấy!
"Xin chào, bà Jones."
"Chào đón cô về nhà và xin chúc mừng cô." Bà tươi cười.
"Xin cứ gọi tôi là Ana."
"Cô Grey, tôi không dám gọi thế đâu."
Ôi! Sao mọi thứ phải thay đổi chỉ vì tôi đeo thêm một chiếc nhẫn trên ngón tay?
"Cô có muốn ngó qua danh sách mua hàng cho cả tuần không?" Bà hỏi, nhìn tôi chờ đợi.
Danh sách ư?
"Ơ..." Tôi không hề lường trước mình sẽ bị hỏi một câu như thế.
Bà cười thân thiện. "Lần đầu tiên làm việc cho ngài Grey, cứ mỗi tối chủ nhật là tôi lại cùng cậu ấy duyệt qua danh sách cho tuần tới, và ghi ra những thứ có thể cần mua ở cửa hàng bách hóa."
"Tôi hiểu rồi "
"Để tôi cầm giúp cô?"
Bà chìa tay đón chỗ quần áo của tôi.
"Ồ... ưm. Thực ra tôi vẫn cần dùng chúng." Và còn giấu cả chiếc bát có đồ chơi trong đó nữa cơ! Tôi ngượng chín người. Tôi thấy ánh mắt bà Jones tỏ vẻ bất ngờ. Bà ấy vốn biết việc chúng tôi làm còn gì - chính bà dọn dẹp phòng chứ ai. Ái chà, sống không được riêng tư thật kì quá.
"Khi nào xong, thưa cô Grey. Tôi sẽ rất vui được cùng cô duyệt qua danh sách."
"Cảm ơn bà." Cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi sự xuất hiện khuôn mặt tái xám của Sawyer khi anh ta hiên ngang bước ra từ phòng làm việc của Christian, rồi nhanh chóng băng qua sảnh lớn. Sawyer gật đầu chào nhưng không nhìn thẳng vào hai chúng tôi, rồi lao vào phòng làm việc của Taylor. Phải rất biết ơn khi Sawyer đã chen vào đúng lúc, vì tôi không hề muốn phải thảo luận với bà Jones về danh sách hay món đồ quái quỷ đang giấu trong tay ngay lúc này. Khẽ mỉm cười chào bà, tôi nháo nhào chạy vào phòng ngủ. Liệu tôi có quen được với kiểu sống có một đội gia nhân sẵn sàng phục tùng mọi sai khiến của mình không? Tôi ngao ngán lắc đầu... có lẽ, một ngày nào đó.
Tôi thả giày Christian xuống sàn, để quần áo lên giường, rồi cầm chiếc bát vào phòng tắm. Tôi nhìn nó mà thấy thắc mắc. Trông nó khá vô hại, và sạch sẽ đến lạ. Tôi không muốn cứ nhìn nó chăm chăm mãi như thế, nên đã rửa nó thật nhanh bằng xà phòng và nước. Thế đã đủ chưa? Tôi sẽ hỏi Quý Ngài Chuyên Gia Tình Ái liệu có cần phải khử trùng hay làm gì khác nữa không. Tôi rùng mình khi nghĩ đến điều này.
TÔI RẤT HÀI LÒNG KHI CHRISTIAN nhường thư viện cho tôi. Giờ tôi có một chiếc bàn gỗ trắng rất hấp dẫn để ngồi làm việc. Tôi lôi laptop ra và ngó qua những ghi chú trên ba bản thảo viết tay đã đọc trong kì trăng mật.
Tuyệt, tôi đã có mọi thứ cần thiết rồi. Phần nào đó trong tôi sợ phải quay lại làm việc, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ hé răng nói với Christian đâu. Anh sẽ chớp lấy cơ hội này để khiến tôi bỏ việc. Tôi còn nhớ phản ứng tức tối của Roach khi tôi báo tin rằng mình sắp kết hôn và với ai, và ngay sau đó, vị trí công việc của tôi được củng cố ra sao. Giờ thì tôi nhận ra đó là vì người tôi sắp lấy là chính ông chủ của công ty. Ý nghĩ này chẳng mấy dễ chịu. Tôi không còn là biên tập viên tạm thời nữa - mà tôi là Anastasia, biên tập viên chính thức.
Tôi vẫn chưa đủ can đảm để báo với Christian rằng tôi sẽ không đổi tên trong công việc. Tôi nghĩ lý do của mình khá chính đáng. Tôi cần có chút khoảng cách với anh, nhưng tôi biết chắc chắn sẽ có cãi vã khi anh biết chuyện. Có lẽ tôi nên trao đổi với anh luôn đêm nay.
Ngồi vào ghế, tôi bắt tay vào làm nốt vài việc lặt vặt cuối cùng trong ngày. Liếc nhìn đồng hồ trên laptop, đã bảy giờ tối. Christian vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, vậy thì còn thời gian. Rút thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh Nikon, tôi cắm nó vào laptop để lấy ảnh. Trong lúc chờ tải ảnh, tôi bỗng nhớ lại việc trong ngày. Ryan về chưa nhỉ? Hay anh ta vẫn trên đường đi Portland? Anh ta đã đuổi kịp nhân vật nữ bí ẩn đó chưa? Christian có tin gì về anh ta không? Tôi muốn có câu trả lời. Không quan tâm anh có bận rộn hay không, tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra, rồi đột nhiên tôi có cảm giác bực bội trẻ con khi anh giấu giếm tôi mọi chuyện. Tôi đứng dậy, định đi ra nói chuyện thẳng với anh trong phòng làm việc, nhưng bất chợt những bức ảnh chụp mấy ngày cuối của tuần trăng mật hiện lên trên màn hình.
Ôi chết tiệt!
Loạt ảnh của tôi. Đang ngủ, rất nhiều ảnh tôi đang ngủ, tóc lòa xòa che mặt và xõa trên gối, môi hé mở... khỉ thật - lại còn mút tay cái. Tôi không mút tay nhiều năm nay rồi. Rất nhiều ảnh. Anh chụp mấy bức này lúc tôi không hề biết. Có một vài kiểu chụp tự nhiên từ xa, như một bức tôi chống tay trên lan can du thuyền, tư lự nhìn xa xăm. Sao tôi không để ý lúc anh chụp nhỉ? Tôi bật cười với mấy bức hình mình co quắp bên dưới anh, cười ngặt nghẽo, tóc xõa tung khi phải vật lộn, chống cự những ngón tay chọc phá, cù nhéo. Còn cả một bức anh vươn tay tự chụp, có cả hai đứa trên giường. Tôi âu yếm gối lên ngực anh, còn anh thì nhìn thẳng vào máy ảnh, trông thật trẻ trung, ánh mắt long lanh của kẻ đang yêu. Bàn tay anh đỡ lấy mặt tôi, còn tôi thì cười ngô nghê như vừa trúng tên của thần ái tình, mắt cứ dán chặt vào Christian. Ôi, anh chàng bảnh trai của tôi, mái tóc bù xù, đôi mắt xám sáng rực, môi hơi hé mở và cười tươi rói. Anh chàng bảnh trai vốn ghét bị cù, trước kia không chịu nổi đụng chạm ngắn ngủi nào, ấy thế mà bây giờ lại để tôi vuốt ve. Tôi vẫn phải hỏi trước anh có thích thế không, hoặc hỏi anh để tôi chạm vào anh vì tôi thích thế còn anh có thích không.
Tôi nhíu mày, ngắm bức hình chụp anh, đột nhiên bị vùi trong mớ cảm xúc lo lắng, bồn chồn. Có kẻ ngoài kia đang muốn hãm hại anh - đầu tiên là vụ Charlie Tango, rồi đến cháy ở Tòa nhà Grey, tiếp đến là vụ bám đuôi theo xe. Tôi hoảng hốt, tay che lên miệng khi tiếng khóc nấc vô tình bật thốt ra. Rời bàn làm việc, tôi đứng dậy đi tìm anh - không phải để làm phiền anh - mà chỉ muốn biết anh vẫn được an toàn.
Không thèm gõ cửa, tôi lao vào phòng làm việc của anh. Christian đang ngồi trên bàn, nói chuyện điện thoại. Anh ngước lên khó chịu vì bị quấy rầy đột ngột, nhưng nét mặt nhanh chóng dịu lại khi nhận ra tôi.
"Vậy anh không thể phóng to thêm được à?" Anh tiếp tục cuộc nói chuyện, nhưng mắt không rời khỏi tôi. Không chút chần chừ, tôi đi vòng quanh bàn, anh xoay ghế đón tôi, mày nhíu lại. Nhìn là biết anh đang nghĩ gì. Cô ấy muốn gì đây? Tôi nhoài người vào lòng anh, mắt anh trợn tròn ngỡ ngàng. Tôi bá tay lên cổ anh, rúc vào lòng anh. Anh rón rén quàng tay ôm lại tôi.
"Ưm... ừ, Barney. Anh giữ máy một lát nhé?" Anh úp điện thoại lên vai.
"Ana, có chuyện gì thế?"
Tôi lắc đầu. Anh nâng cằm, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi né đầu khỏi tay anh, dụi vào vầng ngực, co cuộn người trong lòng anh. Bị bất ngờ, anh choàng tay ôm chặt tôi, hôn lên đỉnh đầu tôi.
"Được rồi, Barney, anh đang nói đến đâu rồi?" Anh kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, tiếp tục làm việc qua điện thoại, tay bấm một phím trên laptop. Một hình ảnh đen trắng không rõ nét chụp từ thiết bị camera an ninh hiện lên trên màn hình. Một người đàn ông tóc đen mặc bộ quần áo lao động hiện ra. Christian bấm một phím khác, người đó tiến lại gần camera nhưng đầu cúi gằm. Khi người đó tiến lại gần camera hơn, Christian bấm dừng hình. Ông ta đứng trong một căn phòng sơn trắng, sáng trưng, phía bên trái trông giống như một dãy tủ đen đồ sộ trải dài. Hẳn đó là phòng máy chủ của Tòa nhà Grey.
"Được rồi, Barney, lại lần nữa." Màn hình lại hiện ra. Một hình chữ nhật hiện lên bao quanh đầu nhân vật kia trên ảnh chụp từ camera, rồi đột nhiên phóng to lên. Tôi nhỏm dậy, mải mê nhìn.
"Barney đang điều khiển cái này ư?" Tôi khẽ hỏi.
"Ừ," Christian đáp. "Anh có thể làm rõ nét hình ảnh hơn không?" anh hỏi Barney.
Bức ảnh mờ đi, rồi nét hơn lên một chút nhắm vào nhân vật cố tình cúi gằm mặt để tránh camera. Khi nhìn kĩ hắn ta, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Có nét gì đó hao hao ở quai hàm này. Tóc hắn màu đen cắt ngắn trên gáy, trông rất quái đản và kì quặc... rồi trong một bức ảnh mới được làm rõ nét hơn, tôi nhìn thấy rõ chiếc khuyên tai nhỏ.
Chết tiệt! Tôi biết đấy là ai.
"Christian," tôi gọi khẽ. "Đấy là Jack Hyde."
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
323 chương
230 chương
29 chương
199 chương
7 chương