365 Ngày Hôn Nhân
Chương 194
Đảo Thiên Đường trong truyền thuyết chính là nơi này. Có người nói "Không đến Vịnh Hạ Long, không coi là đến Việt Nam, không đến đảo Thiên Đường, không coi là đến Vịnh Hạ Long." Nơi này quả thực chính là chốn đào nguyên tiên cảnh. Ngồi trên thuyền cho đến khi vào bờ, quả thực giống như đến đảo Đào Hoa. Đây là chốn tiên cảnh nhân gian thoát tục.
Đảo nhỏ diện tích không lớn, nhưng lại có một cảm giác thâm tình ấm áp. Bờ cát dát vàng, mặt biển lấp lánh, vô cùng nên thơ.
Trèo lên đảo Thiên Đường, mặc dù không coi là cao, nhưng lại có một phong thái đặc biệt.
Bất tri bất giác đã tới đỉnh núi, nói là đỉnh núi, trên thực tế chẳng qua chỉ là một cái đình nho nhỏ. Đưa mắt nhìn bốn phía, đều là cây cối, nhìn không thấy bờ cát. Nhìn ra xa, chỉ có thể thấy mặt biển dài và hẹp, giống như một tòa tháp ngắm cảnh vậy. Nhưng loại cảm giác này lại không gì sánh kịp.
Lãnh Tử Tình còn nhớ Hồ đẹp trai đã hùng hồn nói: "Thật không ngờ, có thể đi một chuyến đến Thiên Đường !"Mọi người đều gật đầu trong lòng khẳng định, nhưng lại nghe hắn ta nói: "Hơn nữa, càng thần kỳ là, đến được Thiên Đường còn có thể trở về!""Ha ha ha!" Mọi người đều bị hắn chọc đến phì cười! Phối hợp với tâm trạng lúc này, thật là càng thêm thư thái!"Mau tới đây! Chỗ này ngắm cảnh rất đẹp!" Tiếng An Lạc Nhi vang lên ở bên sườn núi. Mọi người hồ hởi hưởng ứng.
Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ bị bỏ lại phía sau một quãng xa, tận hưởng thế giới của hai người."Lại đây, đứng ở chỗ này, em chụp cho anh một kiểu." Lãnh Tử Tình vui vẻ chỉ vào một chỗ bên cạnh lan can, phía sau là biển lớn mênh mông. Giữa biển còn có một vài ngọn núi."Hay là để anh chụp cho!" Lôi Tuấn Vũ vươn tay muốn cầm lấy máy ảnh."Không! Em muốn chụp cho anh! Nhanh lên! Nghe lời nào!" Lãnh Tử Tình cố ý nghiêm mặt, ra dáng cô gái nhỏ chanh chua.
Lại khiến cho Lôi Tuấn Vũ bị chọc cười! "Ha ha, được rồi!" Lôi Tuấn Vũ ung dung đi đến trước lan can, đem áo khoác trong tay khoác lên vai, dáng vẻ lạnh lùng quả thật là đẹp trai đến mê người!
Lãnh Tử Tình ngây ngốc nhìn! Sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ! Không cần có một chút biểu hiện gì dư thừa, cứ tự nhiên như vậy mà lại thu hút ánh mắt của bạn! Ai da! Khiến cho cô không nhìn một giây liền cảm thấy tiếc."Sao vậy? Nhìn đến ngây ngốc rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ cười nhíu nhíu mày."Nói gì vậy! Làm gì có!" Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, tùy tiện tìm một cái cớ nói, "Sao anh toàn là không cười vậy! Mặt cứng ngắc thật là xấu!""Ha ha, xấu sao? Xấu trong từ điển của em có phải nghĩa là "rất đẹp trai" không? Lôi Tuấn Vũ phì cười.
Trời ạ! Tim Lãnh Tử Tình cũng theo đó mà đập lỡ một nhịp, đều tại mình, nụ cười này càng mê người! Cô dường như nhận thấy tay cầm máy ảnh của mình đang run rẩy.
Vội vàng chụp một kiểu, che giấu sự bối rối của mình. Ai ngờ vừa xem lại, Lãnh Tử Tình liền kinh ngạc thốt lên một tiếng! T. r. u. y.ệ"Đưa cho anh xem!" Lôi Tuấn Vũ đoạt lấy máy ảnh vừa nhìn, thiếu chút nữa tức đến nổ mũi, "Này! Bà xã, em là đang lãng phí tình cảm của anh phải không? !" Lãnh Tử Tình gấp gáp quá, máy ảnh chưa ngắm chuẩn đã chụp, kết quả chỉ chụp được nửa thân dưới của Lôi Tuấn Vũ.
Đột nhiên, Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, gian xảo nói: "Hay là em. . . tương đối thích. . . nửa thân dưới của anh?""Ghét anh ghê!" Cổ Lãnh Tử Tình đã đỏ hết rồi, giống như con tôm luộc vậy, trong lúc quẫn bách đẩy mạnh Lôi Tuấn Vũ một cái.
Ai ngờ Lôi Tuấn Vũ không có phòng bị, liền bị ngã người về phía sau, phía sau lại là cây cối um tùm, không phải là vách núi đen thăm thẳm."Á--" Lãnh Tử Tình hoảng hốt, vội vàng vươn tay kéo hắn lại, bị Lôi Tuấn Vũ thuận thế ôm vào trong ngực. Lôi Tuấn Vũ và cô hai người đều dựa vào mặt ngoài lan can. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Lôi Tuấn Vũ xoay người một cái, ôm Lãnh Tử Tình nhảy lên, lùi ba bậc thang mới đứng vững được.
Lãnh Tử Tình nhắm chặt hai mắt, chờ đợi tình cảnh vô cùng thê thảm. Có lẽ hai người lăn lộn trên đám cây, mình đầy thương tích, quần áo tả tơi, hoặc là rơi xuống sườn núi, tan xương nát thịt. . . Trời ạ! Tim cô lúc này đã muốn bay khỏi ngực, lơ lửng giữa không trung."Được rồi, có thể mở mắt rồi!" Tiếng cười của Lôi Tuấn Vũ quanh quẩn bên tai cô."Em vẫn còn sống chứ?" Lãnh Tử Tình ngây ngốc hỏi. Tuy nhận thấy bọn họ đã dừng lại không dịch chuyển nữa, nhưng cô vẫn không dám mở mắt.
Đáp lời cô là một nụ hôn nồng nhiệt. Lôi Tuấn Vũ tinh tế ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, không ngừng mút lấy. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô quấy đảo, trùm lên đầu lưỡi đang run rẩy của cô, một tấc một tấc tiến sâu thêm, khiến cho nó không còn chỗ trốn.
Cảm giác nóng bỏng trên bờ môi thật là chân thật. Là ông trời chiếu cố cô, để cô trước khi chết được hưởng thụ một chút sự nhiệt tình của hắn sao?
Nhận thấy xung quanh không có người, mà vị trí của bọn họ lại ở một góc tương đối khuất, Lôi Tuấn Vũ càng thêm bạo gan! Bàn tay to lớn của hắn không kiêng nể gì mà du ngoạn trên người cô, nắm lấy một đỉnh núi, không ngừng vuốt ve. Mạnh mẽ, hắn vén quần áo của cô lên, phơi bày ra vẻ đẹp nội tại của cô, trước gió biển hiu hiu, hôn lên ngực cô.
Vẻ đẹp trước ngực cô tuy rằng không phải là rất lớn, nhưng lại vô cùng mềm mại, vẻ đẹp mang chút e lệ, khiến hắn vô cùng nâng niu, lưu luyến không rời. Đêm qua, hắn quả thật không thể bỏ qua, lúc này đập vào mắt, lại càng không muốn buông tay! Càng không ngừng dùng đầu lưỡi mà âu yếm.
Cảm giác mát mát và dinh dính trước ngực, khiến cho cô cả kinh, vội vàng mở mắt. Phát hiện rành rành Lôi Tuấn Vũ đang ở ban ngày ban mặt mà hôn ngực cô!"Á! Anh làm gì vậy?" Lãnh Tử Tình sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra, cuống quýt chỉnh lại quần áo của mình, còn không ngừng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy."Ha ha ha! Vợ yêu à, anh thấy em vừa nãy rõ ràng là rất hưởng thụ mà!" Lôi Tuấn Vũ cười đến càn rỡ."Anh! Đáng ghét!" Đột nhiên cô nghĩ tới tình huống nguy hiểm lúc nãy, liền kéo hắn xem xét từ trên xuống dưới, "Anh thế nào? Không có chuyện gì chứ?""Có chuyện!" Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày."Chỗ nào có chuyện?" Lãnh Tử Tình lo lắng kiểm tra tay, cánh tay, đùi, đầu gối hắn. . ."Chỗ này! Vợ yêu à! Á, đau quá!" Lôi Tuấn Vũ càng nhíu chặt mày, giống như đang chịu đựng cơn đau rất lớn vậy.
Lãnh Tử Tình quả thực muốn khóc, bối rối vén quần áo hắn lên, vội vàng an ủi: "Vũ, làm sao vậy? Đau ở đâu? Nói cho em biết đau ở đâu? !"Lôi Tuấn Vũ tóm chặt lấy tay cô, gắt gao đặt ở giữa hai đùi hắn, nháy mắt, dưới chiếc quần thể thao liền dựng đứng lên như cột chống trời. . .
Chỉ thấy hắn cười xấu xa nói: "Chính là nửa thân dưới mà em tương đối thích đó!"Mặt Lãnh Tử Tình trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, tầm mắt hướng lên trên, trở lại chỗ dưới bụng hắn. . .
Mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, Lãnh Tử Tình quả thực muốn phát điên rồi!"Ha ha, vợ yêu của anh, đúng rồi, chính là nó có chuyện!" Lôi Tuấn Vũ cười càng thêm xấu xa!"Anh! Lôi Tuấn Vũ, anh thật đen tối!" Lãnh Tử Tình tức đến xì khói, xoay người liền bỏ chạy.
Tiếng cười phóng túng phía sau, khiến cho Lãnh Tử Tình ngượng ngùng đến không biết trốn vào đâu. Hắn sao lại đen tối như vậy chứ? ! Lúc nào cũng bắt nạt cô!"Này! Vợ yêu, nó thật sự rất đau mà!" Tiếng cười ha ha ha làm cho Lãnh Tử Tình chỉ biết bịt tai, càng trốn nhanh hơn. . .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
32 chương
11 chương
7 chương
69 chương
20 chương
23 chương
65 chương