36 Chiêu Ly Hôn
Chương 98 : Quyển 4 : Vợ chồng đấu trận
Tôi nhìn cô gái kia đi tới, cô gái kia cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Trầm An Ny?”
Là trợ lý riêng của Gia Tuấn, Trầm An Ny?
Gia Tuấn hoang mang từ nhà vệ sinh chạy ra, một bên cầm khăn lau mặt mình, một bên hoảng hốt không ngừng hỏi tôi: “Đinh Đinh, tại sao em lại về?” (nhoclubu: Móa ơi, hoảng cũng đừng hỏi ngu thế chứ anh?)Tôi lạnh nhạt nhìn Trầm An Ny, lại nhìn Phó Gia Tuấn, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Gia Tuấn khẩn trương đứng bênh cạnh tôi, chân mang dép lê, quần áo trên người ngay cả nút còn chưa cài xong, hiện tại lần này tôi đến, anh hoàn toàn không hề đề phòng, hoàn hồn lại, lúc này mới đứng trước mặt tôi cài nút áo, mang thắt lưng.
Trong tay Trầm An Ny còn cầm đôi đũa, xem ra là vừa ở nhà bếp làm đồ ăn xong, đang chuẩn bị dọn dẹp để cùng Gia Tuấn ăn sáng, lúc này tôi đột nhiên xuất hiện, cô ấy cũng bất ngờ không kịp phòng bị, sau khi đặt đũa xuống, cô ấy giải thích với tôi: “Hóa ra chị là chị Phó, tối qua luật sư Phó uống hơi nhiều, tôi sợ anh ấy có chuyện, cho nên đến xem.”
Trong không khí truyền đến mùi của thức ăn bị cháy khét, Trầm An Ny vừa ngửi thấy, phát hiện không ổn, lập tức quay lại nhà bếp, tắt bếp. Xem ra là cô ấy đang nấu cơm, tôi liền cảm thấy bữa sáng trong tay mình trở thành dư thừa.
Tôi trầm giọng nói: “Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi.” Xoay người rời đi.
Gia Tuấn chặn tôi lại: “Đinh Đinh, Đinh Đinh… …”
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài, Gia Tuấn ở phía sau vội vàng đuổi theo tôi: “Đinh Đinh, em đừng hiểu lầm, nghe anh giải thích.”
Tôi dừng bước, lạnh lùng hỏi anh: “Anh muốn giải thích cái gì với tôi? Thật sự xin lỗi, tôi không nên quấy rầy thời gian dùng cơm của anh.”
Anh cấp bách chắn trước mặt tôi, giang hai tay ra ngăn tôi lại: “Đinh Đinh, em nghe anh nói vài câu đi.”
Tôi không khách sáo chất vấn anh: “Anh muốn nói cái gì? Anh là muốn nói với tôi, tối qua anh uống rượu, cô ấy lo lắng anh không ăn cơm, không ai thương, cho nên thuận đường ghé qua chăm sóc anh một chút, đúng không? Gia Tuấn, anh lúc nào thì cần thuê một trợ lý riêng vậy? Xem ra gần đây văn phòng luật sư làm ăn không tồi, nhiều đến nỗi trợ lý Đường Nhất Phàm đều làm không xuể, nên cần một trợ lý riêng đến chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho anh.” Gia Tuấn cúi đầu ở trước mặt tôi, giải thích lộn xộn: “Đinh Đinh, Trầm An Ny là con gái của cục trưởng Trầm, cục trưởng Cục Thuế Quốc Gia.”
Tôi nổi giận: “À, con gái nhà quan, tình thơ ý họa, khi nào thì mời tôi uống rượu mừng đây?”
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tôi nghĩ nhiều sao? Gia Tuấn, quả thật tôi nên nhắc nhở anh, chúng ta đã sống riêng cũng gần nửa năm rồi? Chừng nào thì anh đồng ý đến Cục Dân Chính với tôi để làm thủ tục đây?”
Anh nghe xong ngẩn ngơ.
“Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, Trầm An Ny tốt nghiệp ngành luật, vốn là muốn vào cơ quan chính phủ, nhưng cô ấy muốn tìm một văn phòng luật sư thực tập trước, cho nên cục trưởng Trầm mới giới thiệu đến chỗ của anh. Em nói xem anh làm sao từ chối? Anh không thể không cho cục trưởng Trầm thể diện, cho nên anh đành giữ cô ấy lại, em lại không tin lời nói của anh sao?”
Tôi cười lạnh: “Tôi tin lời nói của anh, Phó Gia Tuấn, anh giống như KTV vậy, K tôi một hồi, T tôi một đạp, cuối cùng thì làm ra một chữ V thắng lợi? Anh thật sự xem tôi giống như trước kia, dễ dàng tin lời anh nói sao?”
Tôi xoay người đi vào trong thang máy, Gia Tuấn lại đuổi theo tôi, tôi muốn nhấn thang máy, anh gấp gáp, hệt như một con cá chình cũng chui tọt vào trong thang máy.
Tháng máy đi xuống, hai người chúng tôi giằng co ở trong thang máy.
Anh kiên trì đau khổ giải thích với tôi: “Đinh Đinh, thật sự không phải như em nghĩ đâu, bởi vì tối qua anh uống quá nhiều, anh không dám lái xe, ném xe lại giữa đường, cô ấy đến đó lái xe về giúp anh, cô ấy sợ anh có chuyện, cho nên mới ở lại nhà của chúng ta chăm sóc anh.”
Tôi cười khẩy: “Sợ anh có chuyện? Một người đàn ông nằm ngủ trong nhà, anh sẽ có chuyện gì chứ? Tôi thấy cô ấy ở lại bên cạnh anh mới thật sự là có chuyện đó.”
Tôi chợt rõ ràng, tối qua khi tôi đến không chú ý xe của Gia Tuấn dưới nhà, xem ra là tôi vừa đi khỏi, thì cô ấy vào cửa ngay, thật trùng hợp, thật khéo mà.
Gia Tuấn bất chợt thông suốt, có chút vui mừng: “Đinh Đinh, em đến thăm anh, em không giận anh nữa? Em chịu tha thứ cho anh?”
Tôi hừ lạnh, đầu óc lập tức rối loạn, hóa ra toàn bộ những từ muốn nói trở thành lung tung.
Cửa thang máy mở, tôi lao nhanh ra khỏi đó, anh thì sợ sệt đi theo tôi.
Tôi nghĩ ra chuyện gì đó, dừng chân lại tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, anh nói tối qua cô ấy ở lại một đêm?”
Gia Tuấn hoảng hốt, anh do dự một chút, lúc này mới lắp bắp trả lời tôi: “Ừ, hình như là, hình như… …”
Tôi châm chọc hỏi anh: “Anh đã làm cái gì?”
Tôi hoảng sợ giải thích: “Anh không làm, cái gì anh cũng không làm, tối qua anh uống rượu, anh ngủ rồi, cái gì cũng không có làm.”
Tôi đột nhiên nhớ tới tình cảnh tối qua anh một phen ôm tôi vào lòng, nhịn không được tôi thốt lên: “Thật sự là cái gì anh cũng không có làm sao? Gia Tuấn, khi tôi và anh là vợ chồng, anh lên giường cùng phụ nữ khác sau lưng tôi, sau đó anh nói là bởi vì tác dụng của cồn, anh nhất thời xúc động, như vậy hiện tại anh cũng bởi vì bị tác dụng của cồn, để cho phụ nữ khác vào nhà, ngủ một đêm mà không làm tổn hao lông tóc gì của cô ấy? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời nói của anh? Phó Gia Tuấn, anh học rộng biết nhiều, văn tài xuất chúng, trên tòa án anh thao thao bất tuyệt, có thể cãi chết thành sống, trong hiện thực thì anh lại muốn đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, vô liêm sỉ biện hộ cho mình?”
Tôi một phen chỉ trích sắc bén như kịch liệt nả pháo hàng loạt, Gia Tuấn nhất thời choágn váng, anh đối với lời chỉ trích của tôi, miệng mở ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng, nghẹn ở chỗ nào, một chữ cũng không nói nên lời.
Hai người chúng tôi đối mặt nhìn nhau, thực ra trong lòng tôi không phải là không tin lời của anh, tôi nghĩ Trầm An Ny này là cố tình nán lại, nhưng Gia Tuấn có thể đuổi theo tôi để giải thích, tôi tin tưởng anh không có làm chuyện gì cả. Nhưng vấn đề là, trong lòng tôi có cả một ngọn lửa, tôi mang theo tràn đầy nhiệt tình đến thăm anh, tôi nghĩ rằng hai vợ chồng chúng tôi có thể giải hòa, làm tiêu tan hiềm khích trước đó, kết quả là tôi ở trong nhà của chúng tôi nhìn thấy một cô gái khác, tu hú chiếm chỗ chim khách, thậm chí công khai dùng nhà bếp của tôi, mang dép lê của tôi, điều này khiến tôi phải nghĩ như thế nào đây? Tôi không thể không mắng Phó Gia Tuấn, tôi không đem anh ra chửi cho mất mặt, tôi đi đâu tìm lối thoát đây? Tôi làm sao tìm được lý do nào để tức giận đây?
Quả nhiên, Gia Tuấn rất tiết chế, anh thật sự đã làm cho tôi hiểu lầm, gấp đến nỗi tay chân luống cuống ở trước mặt tôi.
Khi hai người chúng tôi còn đang giằng co chưa xong, thang máy lại mở ra, Trầm An Ny từ bên trong đi tới, trên vai cô ấy là túi xách của mình, hơi cúi đầu đi đến bên cạnh chúng tôi, giao một xâu chìa khóa cho Gia Tuấn.
“Luật sư Phó, vừa rồi anh xuống lầu không mang theo chìa khóa.”
Gia Tuấn đành nhận lấy, Trầm An Ny nhìn tôi không có biểu cảm gì, hơi cúi đầu, sau đó lướt qua hai người chúng tôi lập tức đi ra ngoài.
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Gia Tuấn chộp tay của tôi lại: “Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Anh gọi yếu ớt giống như một đứa trẻ: “Em về rồi, anh thật sự rất vui, đừng giận anh nữa có được không? Em biết không? Em không về nhà, không nhận điện thoại của anh, anh thật sự rất sợ, anh… …”
Tôi cắt ngang lời anh: “Xin lỗi, Gia Tuấn, tôi đến không đúng lúc.”
Tôi muốn đi, anh không cho tôi đi, anh ở bên cạnh tôi khẩn cầu tôi: “Đinh Đinh, anh có lỗi. Hết lần này đến lần khác làm em không vui, nhưng em đi rồi, anh chưa có một ngày nào là tốt cả, em cho anh một cơ hội đi.” Giọng nói của anh vô cùng thành khẩn, trong ánh mắt lo âu không hề an ổn, tôi nhìn ra được, anh không phải giả vờ, tôi khẽ thở dài.
Tôi hất tay anh ra: “Gia Tuấn, tôi phải đi làm.”
“Đinh Đinh.”
Tôi khách sáo nói: “Hôm khác rồi nói tiếp.”
Anh bất đắc dĩ nhìn tôi rời đi.
Bỏ đi như vậy, trong lòng tôi cũng rối loạn, rất muốn suy nghĩ rằng chuyện này chưa hề xảy ra, quan hệ của chúng tôi dường như lại rơi vào một cục diện lúng túng.
Nghỉ giữa giờ, tôi rót nước nóng, pha cà phê, sau khi trở lại chỗ ngồi, tôi thổi nhẹ, thổi một chút bọt trên mặt cùng hơi nóng ra. Sau khi uống xong cà phê, tôi chỉnh lý lại một phần tài liệu, làm công thất đưa đến cho Trần Vĩnh Đạt.
Trần Vĩnh Đạt ngồi trước máy tính gõ gì đó, vừa thấy tôi bước vào, lập tức nhiệt tình chào tôi: “Đinh Đinh, cô đến rồi.”
Sau khi tôi đặt tài liệu xuống, chờ anh ta ký tên, tôi vừa cầm lấy muốn ra ngoài, anh ta lại gọi tôi: “Đừng vội, đến đây, nói chuyện một chút.”
Tôi đành đứng trước mặt anh ta, anh ta đứng dậy, thân thiết nắm cánh tay tôi, kéo tôi đến ngồi xuống sô pha đối diện bàn làm việc, đang ngồi ở bên cạnh tôi, tôi có chút không quen, đành phải đi qua bên cạnh ngồi xuống.
Trần Vĩnh Đạt hỏi tôi: “Làm việc đã quen chưa?”
“Khá tốt.”
Anh ta vô cùng khí khái nói với tôi: “Có gì không biết có thể đến hỏi tôi, nếu tôi cũng không biết, tôi sẽ tìm nhân viên phụ trách chuyên môn giải thích cho cô.”
“Cám ơn anh, chủ nhiệm Trần.”
Anh ta lại có chút tiếc rẻ: “Nhưng mà tháng sau tôi lại bị đều đi trụ sở ở Bắc Kinh, chỉ mới quen biết cô một thời gian ngắn như vậy, thật là làm chung chưa đủ.”
Trong lòng tôi nói, điều đến trụ sở ở Bắc Kinh? Thực ra, điều anh ta đi cũng tốt, công ty có nhiều nhân viên như vậy, ai cũng khách sáo với tôi, chỉ có một mình Trần Vĩnh Đạt này, vừa thấy tôi là mặt mày mỉm cười, phần nhiệt tình kia tôi thật sự chịu đựng không nổi.
Tôi khoác tay của mình lên trên đầu gối, có chút mất tự nhiên, trong lòng thì lại muốn tìm một cái cớ gì đó để nhanh chóng rời khỏi.
Trần Vĩnh Đạt có chút khen ngợi nói: “Đinh Đinh, ngày đó trong cuộc họp cô nói Van Andel như vậy, tuy rằng tôi không tham gia cuộc họp bộ phận của mọi người, nhưng tôi nghe xong cũng có chút hả giận.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, tình hình hôm đó tôi ở trong cuộc họp chế nhạo Van Andel, nghĩ đến tôi có chút rầu rĩ: “Thực ra tôi cũng không muốn chống đối anh ta.”
Trần Vĩnh Đạt cười ha ha, anh ta tiến đến bên cạnh tôi thấp giọng nói: “Lá gan của cô không nhỏ, nhưng đặc biệt rất có cá tính.” Tôi đã dựa sát vào ghế sô pha, anh ta lại cứ tiếp cận đến, tôi cau mày, lại càng không quen, theo bản năng lui lại một chút.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay tôi, nửa sáng nửa tối mà nói: “Đinh Đinh, cô rất có cá tính.”
Tôi nhanh chóng rút tay về: “Chủ nhiệm Trần, tôi còn có một bản vẽ chưa hoàn thành, phải trở về.”
Anh ta đang muốn nói cái gì đó, đúng lúc này điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên, anh ta mất hứng đứng dậy, tiếp điện thoại, khi nghe điện thoại vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi.
“Vâng, tổng giám đốc, sáng nay sẽ tiến hành vụ kiện, vâng, đúng vậy, vâng, được… …” Tôi nhân cơ hội đứng lên bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Đóng cửa lại xong, tôi liền mắng: đồ đàn ông thối.
Theo thời gian làm việc tăng lên, đàn ông bên cạnh càng lúc càng hiện ra vẻ xấu xa nhiều hơn. Trước đây, đàn ông còn bận tâm đến thể diện, không dám sờ soạng đồng nghiệp khác ở trong văn phòng, đàn ông hiện đại bây giờ, còn kém là chưa trắng trợn kéo vai áo của bạn ra, nhìn xem áo lót của bạn kích thước bao nhiêu thôi, thật thô tục.
Trần Vĩnh Đạt này, 30 tuổi, chiều cao chưa đến 1m7, dáng người cũng rất tròn trịa, về phần diện mạo? Đầu tròn, mắt tròn, tóc trên đỉnh đầu cũng tròn tròn úp trên cái đầu, hình tượng tổng thể chính là một chữ tròn. Về phần làm việc thì rất khôn khéo, lúc ban đầu tôi chỉ nghĩ anh ta đối với tôi chỉ là tình hữu nghị đồng nghiệp thuần túy, liền xem anh ta như một tiền bối, nhưng tiếp xúc vài lần, mới phát hiện không phải là như vậy. Anh ta mời tôi ăn cơm, xuất phát từ từ lễ phép, tôi không thể từ chối, anh ta nói với tôi, anh ta đã ly hôn, về phần nguyên nhân ly hôn chính là vợ anh ta có tình nhân bên ngoài, anh ta đau lòng nên mới ly hôn, không phải anh ta cho rằng anh ta là người đau khổ, cho nên phải ở trên người tôi đây cũng là một người cũng đau khổ, sẽ tìm được chút an ủi chứ?
May mắn là anh ta bị điều đến Bắc Kinh, tôi hậm hực mắng.
Trở lại chỗ ngồi, chưa làm được bao lâu, lãnh đạo nước ngoài Van Andel lại cho tôi một chỉ thị mới, bảo tôi đến câu lạc bộ du thuyền đưa một ít tài liệu, phải lập tức đi ngay, tôi đành phải ôm tài liệu đi ra ngoài.
Cửa thang máy vừa mở ra, tôi thoáng giật mình, Bùi Vĩnh Diễm đang đứng ở bên trong, thấy tôi, anh ta mỉm cười.
“Tồng giám đốc Bùi.”
Thang máy đi xuống, anh ta hỏi tôi: “Đi đâu vậy?”
“Đi đến câu lạc bộ du thuyền.”
“Đúg lúc tôi tiện đường đưa cô đi, cùng nhau qua đó.”
Tài xế nhanh chóng lái một chiếc xe thương vụ JAC lại đây, tôi ngồi ở ghế sau, kỳ lạ, anh ta cũng không ngồi ở ghế phụ lái, mà lựa chọn ngồi bên cạnh tôi, cách tôi một lối đi nhỏ. Sau khi lên xe, anh ta xếp hai gối, tôi thì đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Chiếc xe vững vàng chạy về phía trước, anh ta hỏi tôi: “Trong khoảng thời gian này làm việc tốt chứ?”
Tôi vừa nịnh bợ vừa khôn khéo nói: “Vâng, nhờ có đồng nghiệp chiếu cố tôi.”
Anh ta chỉ cười không nói gì.
Tôi nhớ tới một chuyện, suy nghĩ xong, tôi cố lấy dũng khí hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Bùi, nghe nói lần này công ty cử vài người đi Bắc Kinh công tác?”
“Đúng.”
Tôi thử hỏi anh ta: “Đi Bắc Kinh thì phải có điều kiện gì?”
Anh ta thờ ơ trả lời tôi: “Làm việc đủ 3 năm, kinh nghiệm phong phú.”
Tôi nhất thời nản lòng.
Anh ta quay đầu khó hiểu nhìn vẻ mặt của tôi: “Cô muốn đi Bắc Kinh?”
Tôi đành xấu hổ thấp giọng nói: “Vâng, rất muốn đi,nhưng mà tôi không đủ điều kiện.”
Anh ta bắt chéo chân, lấy tay nhẹ nhàng gõ đầu gối, ôn hòa nói với tôi: “Không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Tôi đột nhiên lớn mật hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Bùi, công ty sẽ phá lệ chứ?”
“Phá lệ? Phá lệ cái gì?”
“Ví dụ như tôi muốn đến Bắc Kinh làm việc, công ty sẽ phá lệ cho phép chứ?”
Anh ta trực tiếp trả lời tôi: “Sẽ không, công ty có quy định chặt chẽ.”
Tôi chỉ à một tiếng, trong lòng bất mãn.
Hai người chúng tôi không nói lời nào, chiếc xe vững vàng chạy về hướng câu lạc bộ du thuyền, anh ta bỗng nhiên nói với tôi: “Đưa tài liệu cho tôi.”
Tôi không rõ tình hình, chỉ hải giao tài liệu trong tay cho anh ta, sau khi anh ta cầm lấy thì đưa cho tài xế: “Anh thay Đinh Đinh đưa tài liệu này đến câu lạc bộ đi.”
Tôi tò mò, anh ta bảo tài xế đưa tài liệu giúp tôi? Anh ta muốn làm gì?
Xe dừng lại, tôi nhìn ngoài cửa thì thấy một tòa nhà đồ sộ màu xám, ngay chính diện giữa mặt tiền có dấu hiệu của tòa án, tôi ngạc nhiên, đây là tòa án, Bùi Vĩnh Diễm bảo xe dừng lại ở tòa án, anh ta có ý định gì chứ?
Bùi Vĩnh Diễm xuống xe trước, khi xuống xe anh ta gọi tôi: “Đến rồi, Đinh Đinh, xuống đi.”
Tôi càng lúc càng nghi ngờ, nhưng đành xuống xe với anh ta, đóng cửa xe lại, anh ta ra hiệu cho tài xế lái xe đi trước. Tôi đứng trước tòa án, rất hoang mang, “Anh Bùi, chúng ta đến tòa án làm gì vậy?”
Anh ta thoải mái đi ngang qua vai tôi: “Đến đây, đi theo tôi xem một vụ kiện.”
Vụ kiện?
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
54 chương
190 chương
1731 chương
27 chương
86 chương
32 chương
126 chương