36 Chiêu Ly Hôn
Chương 96 : Quyển 4 : Chòm sao Orion đại diện cho sự can đảm
Mở email ra, bên trong có một tập tin đính kèm, đúng là nội dung cuộc họp hôm qua. Nhưng còn có một bức thư, có nội dung như sau:
“Khi tôi học đại học, đã từng chọn môn học tự chọn là Thiên thể học, trên bầu trời có tất cả 88 chòm sao, chòm sao xinh đẹp nhất, sáng nhất chính là chòm sao Orion. Có hai truyền thuyết nói về chòm sao Orion, tôi thì chỉ thích một truyền thuyết trong số đó, chính là thợ săn Orion và thần Artemis mến nhau, nhưng đoạn tình yêu này lại bị thần mặt trời Apollo phá hoại, vì thế đã ngộ sát Orion, cực kỳ bi thảm, từ đó về sau Orion biến thành một chòm sao trên bầu trời (1).(1) Truyền thuyết mà Bùi Vĩnh Diễm nhắc đến là truyền thuyết này: Artemis là nữ thần trong trắng và tươi trẻ nhất vùng đất Olympus. Trong một lần đi săn, nàng tình cờ gặp gỡ và quen biết Orion, con trai của thần đại dương Poseidon và 1 người con gái trần gian. Vốn say mê cung thuật, nữ thần nhanh chóng cảm kích trước tài năng săn bắn của Orion và vẻ ngoài cường tráng của chàng nên chẳng bao lâu sau, tình yêu đã nảy nở giữa hai người. Chuyện đến tai thần Apollo, anh trai của Artemis. Vừa trải qua một cuộc tình đau khổ với tiên nữ Daphne và để bảo vệ cho sự trong trắng vĩnh hằng của nữ thần, thần kiên quyết phản đối lời cầu hôn của Orion dành cho Artemis. Apollo thách nữ thần bắn trúng một vật trôi nổi trên biển. Không do dự, Artemis liền giương cung lên và bắn những mũi tên tuyệt đích. Nhưng oái ăm thay, vật mà nữ thần bắn trúng chính là cái đầu của Orion. Thần Zeus sau đó đã biến Orion thành 1 chòm sao trên bầu trời.
Thực ra tôi rất thích chòm sao Orion (hay còn gọi là chòm sao thợ săn), không chỉ bởi vì nó là một truyền thuyết, còn bởi vì nó đại diện cho sự can đảm và tự tin.
Đinh Đinh, tôi rất tán thưởng cô, trên người cô có sự can đảm, cũng có sự tự tin, còn có tinh thần nghiêm túc, cô cũng muốn làm việc cho thật tốt, cho nên tôi thích điểm này của cô. Hy vọng cô có thể lấy tâm tính thật thà, đưa vào trong công việc, làm việc cho thật tốt, công việc của cô tuy rằng là làm công cho người khác, nhưng đã làm việc thì cũng nên vì chính mình, hy vọng cô sớm ngày thoát ra, chiến thắng trong tự tại.”
Bức thư của anh ta rất ngắn, tôi đọc xong một mạch, đầu tiên là như lọt vào trong sương mù, dần dần tôi hiểu được ý của anh ta.
Thựa ra anh ta đã sớm nhận ra tôi, nhưng anh ta vẫn kín đáo không nói ra, anh ta hy vọng tôi không có gánh nặng tư tưởng, điều này khiến tôi lờ mờ có chút cảm động.
Tôi nhìn xuống thời gian gửi email, 3h sáng?
Tôi tải xuống nội dung cuộc họp của anh ta gửi, sau đó giải nén lưu vào trong ổ cứng của tôi, rồi mở ra xem.
Vương Diệu Âm ở bên cạnh đi qua: “Chị Đinh, có băng keo không cho tôi mượn một chút.”
Khi tay cầm cuộn băng keo, ánh mắt còn không quên nhìn thoáng qua màn hình máy tính của tôi, vừa nhìn thấy cái này cô ấy lập tức có hứng thú. Khi tôi muốn đóng lại thì đã trễ rồi, Vương DIệu Âm nhìn thấy màn hình máy tính của tôi thì tò mò: “Chị Đinh, đây là cái gì vậy?”
Tôi đành nói: “Tôi chỉnh sửa lại bản ghi chép nội dung cuộc họp hôm qua.”
Cô ấy càng kinh ngạc hơn: “Hôm qua mới mở cuộc họp, chị còn có thời gian để chỉnh sửa ra nhiều như vậy? Chị lấy đâu ra thời gian vậy?” Tôi đóng cửa sổ văn bản lại, nhìn thấy ánh mắt cô ấy vẫn nhìn tôi như cũ, bỗng nhiên trong lòng tôi sinh ra một suy nghĩ ác ôn muốn cho cô ấy một chút cảm giác.
“Diệu Âm, cô có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tôi nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói với cô ấy: “Thế thì bình thường cô làm sao để giải quyết cái nhu cầu sinh lý kia?”
Cô ấy nhất thời mở to mắt, nhìn tôi hệt như nhìn một quái vật ngoài hành tinh.
Tôi cười vui vẻ, ôm cánh tay, dựa vào ghế, nhận tiện vòng vo nửa vòng: “Diệu Âm, tôi biết có một hội sở tốt vô cùng, bên trong chuyên cung cấp đủ loại đàn ông xuất sắc, loại nào cũng có, họ tao nhã, cử chỉ lại phong độ, cô có cần hay không? Nếu cần tôi có thể giúp cô giới thiệu một chút.” Khuôn mặt cô ấy nhất thời đỏ lên, trong giọng nói có chút bực bội: “Chị coi tôi là cái gì?” Rồi ngược lại cô ấy mở to mắt nhìn tôi: “Chị đã từng thử qua?”
Tôi ra vẻ không quan tâm, nhún nhún vai: “Thử rồi, phục vụ rất tốt, con người của tôi không bao giờ ích kỷ, đã có nơi giải trí tốt như vậy, đương nhiên muốn chia sẻ với mọi người một chút.”
Vương Diệu Âm hừ một tiếng, nhìn tôi như nhìn một quái thai, ánh mắt phức tạp, sau đó quay về chỗ ngồi.
Thực ra Vương Diệu Âm cũng không đáng ghét, nhưng sự tò mò của cô ấy quá nặng, tôi biết trong công ty này cô ấy có vài đồng đảng, những đồng đảng này tất cả đều khua môi múa mép rất trôi chảy, thích nhất là đi khai thác những tin tức kỳ dị mới lạ. Mà đối với tôi, từ lúc tôi tiến vào công ty, tôi đã biết tôi có một phiên bản phỏng vấn vô cùng thần thoại. Trong khi phỏng vấn, tôi nói năng lưu loát, dùng lời ngon tiếng ngọt, thuyết phục được ba chủ khảo. Lại có thể dùng Cửu âm bạch cốt trảo, chơi rubic vô cùng thần kỳ, ngay cả tổng giám đốc cũng bị kinh động, tổng giám đốc từ bên trong đi ra nhìn thấy tôi, anh ta lại ngây dại, dường như tôi còn có một chút nhan sắc, khiến cho anh ta trầm ngâm mất 10 giây, cuối cùng tôi không cần tốn nhiều công sức mà PK (2) hết sinh viên chưa tốt nghiệp, nghiên cứu sinh, tiến sĩ gì đó, tuyển một người có trình độ học vấn thối nát của một trường đại học hạng ba, ngồi vào vị trí này.(2) PK- Kill Personal: Giết/ Hạ người cùng chơi.
Đó là lý do mà các đồng nghiệp khác khi thấy tôi, lại mang theo một ánh mắt ngạc nhiên kỳ lạ, tôi nghĩ không hiểu, thật sự là tôi đến để làm việc, không phải để các cô ấy tò mò. Cho dù tôi có là một trái sầu riêng to có nhiều bí mật, các cô ấy nhất định phải lột vỏ ngoài của tôi để xem bên trong, khi xem xong rồi thì có lợi gì với các cô ấy chứ?
Những người này.
Thôi quên đi, thà khốn khổ chống đỡ trước mặt mọi người hình dạng vỏ ngoài chính thống, còn hơn tháo hết tất cả về nguyên trạng để các cô ấy tưởng tượng ra một người phụ nữ không đứng đắn. Tôi thật sự xem như không để ý đến cái gì, ngược lại các cô ấy sẽ ngượng ngùng không đem tôi ra mổ xẻ nữa.
Không may là chiều nay lại có một cuộc họp với cấp trên nữa, lần này là họp với giám đốc bộ phận của chúng tôi, Van Andel.
So sánh với sự lịch lãm và hữu lễ của Bùi Vĩnh Diễm, vị giám đốc nước ngoài Van Andel này đương nhiên không có tu dưỡng như anh ta. Sau khi chúng tôi vào phòng họp, giám đốc nước ngoài mới thong dong đi vào, sau khi thờ ơ nhìn lướt qua mọi người chúng tôi, lúc này mới tuyên bố bắt đầu họp.
Tôi thề là phải lắng nghe cuộc họp này thật cẩn thận, thế nhưng mặc dù tôi đã chú tâm, nhưng anh ta nói nửa tiếng nước ngoài nửa tiếng Trung, vẫn khiến tôi khổ sở không thôi. Nhưng điều làm cho tôi bực bội nhất chính là, Van Andel này lại xem tôi thành người sai vặt.
Khi cuộc họp diễn ra một hồi, anh ta đang phân tích các hình vẽ trước mặt, giữa lúc đó bởi vì khát nước, anh ta lại có thể trực tiếp phân phó tôi: “Cô, Đinh, đi lấy chút nước đến đây.”
Tôi chỉ trả lời một tiếng rồi lui ra ngoài, nhiều người thế này hơn nữa trong phòng họp còn có trợ lý, anh ta không phân phó cho ai, lại chỉ xem tôi là người sai vặt, rõ ràng là có hơi khi dễ người mà, hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng có chút khinh thường, giống như là dù tôi có nghe cũng không hiểu được bao nhiêu, chi bằng giúp mọi người làm chút chuyện thực tế, để cho mọi người an tâm ngồi họp. Tôi có chút uất ức, những đồng nghiệp khác đều đang ngồi ngay ngắn nghe họp, tôi lại giống một con hầu bị ức hiếp không được xuất hiện trên bàn tiệc.
Từ phòng nghỉ vội vàng mang nước đến phát cho mọi người xong, người nước ngoài đó lại có thể tiếp tục sai bảo tôi: “Đinh, tôi bị tụt huyết áp, cô đến văn phòng của tôi, ở ngắn kéo bên tay phải lấy một thanh sô cô la lại đây.”
Mông của tôi còn chưa đặt xuống ghế, lại muốn bắt tôi đi làm người giúp việc?
Không còn cách nào, tôi đành đi đến phòng của anh ta, cầm hộp sô cô la theo yêu cầu của anh ta.
Cứ như vậy vừa đi xong, tôi đã bỏ sót rất nhiều chi tiết.
Đợi đến khi Van Andel nhìn tôi lần thứ ba, dường như lại muốn ra lệnh, tôi không thể nhịn được nữa, đóng quyển sổ lại kháng nghị: “Ngài Van Andel, xin hỏi đây là cuộc họp hay là tiệc liên hoan?” Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Tôi không sợ, nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói: “Ngài muốn thứ gì, phiền ngài nói xong một lần, cho dù là ngài muốn sô cô la hay là muốn giấy vệ sinh, tôi đều có thể một lần đem đến tất cả cho ngài, hiện tại tôi chỉ muốn ngồi nghe cho xong cuộc họp của ngài, yêu cầu của tôi không có gì quá đáng chứ?”
Anh ta nhất thời mở to hai mắt, quai hàm cũng căng lên, hệt như một con ếch đang nổi giận, cây bút dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau không nói ra được lời nào.
Tôi biết rằng ở trong một công ty lớn như vậy, chống đối cấp trên là bất kính, không để thể diện cho cấp trên, nhưng tôi không thể nhẫn nhịn mãi như vậy được, tôi nhịn anh ta một lần, anh ta lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
Có giọng nói từ phía sau chúng tôi vang lên: “Cô ấy nói rất đúng, tiếp tục họp.”
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
312 chương
52 chương
12 chương
108 chương